"Mà sensei nè." Iruma quay sang nhìn Kalego.
"Hửm?" Kalego nhướng mày nhìn cậu.
"Lần đầu chúng ta gặp nhau khá là tồi tệ, vậy sao thầy lại thích em nhỉ? Ý em là thầy bắt đầu thấy thích em từ khi nào và tại sao ạ?" Iruma tò mò nhìn Kalego chờ đợi một câu trả lời từ hắn.
"Hừm... để ta nhớ... chắc có lẽ ta đã nhận ra dục vọng (tình cảm) của mình đối với em từ lễ hội thu hoạch của năm nhất, ta nghĩ là thế, nhưng mà để nói chính xác hơn thì ta đã nhem nhóm dục vọng (tình cảm) ấy từ sau tiết thứ hai mà ta chính thức dạy em, tiết kiểm tra khả năng bay." Kalego nhìn cậu trai bên cạch rồi chậm rãi nhớ lại những gì đã qua.
...Ngày hôm ấy,
*Nay là ta có tiết của bọn lớp cá biệt kia, là tiết đầu tiên, mong rằng chúng sẽ không quá đần độn, nhất là tên khó ưa Iruma!* Kalego vừa sửa soạn đi làm vừa thầm nghĩ trong đầu, ra khỏi nhà tôi cũng không quên rũa thầm cái tên nhóc đó và cả cái lớp cá biệt toàn những đứa phá hoại trong đầu.
Bay một mạch đến trường, vừa vào đã thấy một đám hỗn tạp, nhốn nháo loạn xì ngầu trước cổng làm tâm trạng vốn đã chẳng mấy vui vẻ của tôi lại càng trở nên tệ hơn.
*Bọn phiền phức ấy đang làm cái quái gì trước cổng vậy?! Ồn chết đi được!* Nghĩ đoạn tôi đang tính đi đến nơi bọn nhóc kia ồn ào xôn xao về cái gì đó mà bắt chúng giải tán, nào ngờ chưa đi được đến nơi đã thấy chỏm tóc xanh kì quái của kẻ mà tôi ghét nhất, thế là tôi quay lưng bỏ đi một mạch.
*Tch, đúng là tên phiền phức ồn ào, đi đến đâu cũng gây chuyện!*
Tôi đi thẳng một mạch lên văn phòng riêng của mình rồi bắt đầu sắp xếp giấy tờ, công văn chuẩn bị cho ngày làm việc mới. Xong việc, tôi cầm tách trà trên tay, nhấp một ngụm khi này tôi mới cảm thấy thật sự thoải mái, sự bình yên ngắn ngủi này luôn làm tôi cảm thấy dễ chịu.
Tất nhiên, niềm vui ngắn thường chẳng tày gan, đã đến giờ rồi, đến giờ vào lớp rồi, đến thời gian tôi đi "tra tấn" bọn nhóc cá biệt đó rồi!
Cầm lấy tài liệu dạy học, tôi bước ra khỏi văn phòng và cũng không quên khóa cửa lại vì văn phòng của tôi chứa vô vàn những tài liệu quan trọng của trường nên nếu bị lộ ra ngoài dù chỉ một chữ thôi cũng đủ là thảm họa rồi. Tôi cứ vậy bước đi dọc hành lang, đi đến đâu bọn học sinh chạy đến đó, vì sao ư? Đơn giản thôi chả ai lại muốn chọc vào vị "đại đế hắc ám" này, hậu quả cho hành động thiếu não ấy là vô cùng khủng khiếp. Tôi đi được một lúc thì đã đến tòa tháp tách biệt, đặc biệt chuẩn bị dành riêng cho lớp cá biệt. Tòa tháp cũ kĩ, ẩm mốc, nhiều nơi bị hỏng hóc, tuy nhiên điều đáng nói nhất là nó nằm rất gần với bãi rác.
Tôi thản nhiên bước vào trong đi thẳng xuống phòng học lớp cá biệt nằm bên dưới lòng đất. Đến nơi, tôi đẩy cửa bước vào.
"Soạt... vút vút vút" Hàng loạt các loại vũ khí từ đây phóng ra, nhắm thẳng vào tôi mà bắn tới, tôi đã nhanh chóng đỡ được chúng, hừ lạnh một tiếng tôi liền la bọn nhóc này một trận vì cái tội bày trò.
Vào lớp, việc đầu tiên tôi làm là giới thiệu bản thân, kế đến là điểm danh và rồi bắt đầu tiết học. Tôi dắt bọn nhóc này đến Đồi, nơi sẽ diễn ra tiết học.
"Buổi học bắt đầu!" Đến nơi tôi cất giọng nói lớn.
Lũ nhóc ồn áo ấy cuối cùng cũng chịu trật tự và lắng nghe tôi nói.
"Kết quả của bài kiểm tra triệu hồi lần trước cùng với buổi học hôm nay, sẽ quyết định cấp độ của tụi mi. Nội dung là một cuộc đua qua thung lũng, đến nơi cắm ngọn cờ. Phải vượt qua nơi có vô số núi đá lớn và né tránh những cái tổ của bọn quái điểu." Tôi chậm rãi nói.
Lúc này Lied bỗng giơ tay, cắt ngang mạch nói của tôi, cậu ta hỏi:" Ma thú-sensei, bọn chim tấn công bọn em thì sao ạ?"
"Chẳng sao cả, chết thì bị trừ điểm, gọi ta là ma thu-sensei cũng trừ điểm." Tôi bình thản trả lời câu hỏi của tên nhóc đó.
"Mà thêm nữa...năm nay, chỉ cần đi qua thung lũng quái điểu thôi." Tôi chậm rãi nói tiếp phần còn lại của nội dung kiểm tra.
Lúc này tên không nhóc lỗ mãng Sabro bỗng la lớn lên:" CÁI GÌ?!"
Tôi đưa mắt sang nhìn hắn chả khác gì một con khỉ đột xổng chuồng đang gầm lên đâu chứ. Hắn ta vẫn cứ tiếp tục la lớn nói:"SAO LẠI KHÔNG VƯỢT CẢ THUNG LŨNG ĐAO SƠN?!"
Tôi nhìn hắn ta vẫn cứ bình thản trả lời:" Vì một lý do nào đó mà thủ lĩnh Đao Sơn không đồng ý, vậy nên bây giờ thung lũng Đao Sơn là vùng cấm."
Dường như hắn ta chả để tâm đến lời nói của tôi chút nào, đúng là tên đần mà.
Hắn ta lại tiếp tục gào lên:" KHÔNG CHẤP NHẬN! EM NHẤT ĐỊNH SẼ VƯỢT QUA THUNG LŨNG ĐAO SƠN! KHÔNG VÀO ĐAO SƠN THÌ ĐỜI EM KHÔNG CÒB Ý NGHĨA GÌ NỮA!"
Hắn ta cứ hét lên ầm ĩ làm tôi cực kì khó chịu, tôi bực bội đáp:"Kệ ngươi! Đường đua không đổi, tất cả chuẩn bị!"
Tôi vừa dứt lời thì xung quanh, hàng loạt những đôi cánh đen tuyền của lũ nhóc kia được bung ra, có vẻ như bọn chúng đã sẵn sàng. Tôi hô lớn:"XUẤT PHÁT"
Nghe thấy hiệu lện bọn chúng liền vỗ mạnh đôi cánh bay đi, chỉ còn lại tên nhóc xanh lè khó ưa kia đang đứng phát ngốc gì đấy ngay mép núi, thế là ta đã đạp cho hắn một đạp rớt xuống vực.
Sau hành động ấy tôi liền cảm thấy thật thoải mái, hả dạ, cũng không phủ nhận là tôi đang rất vui sau điều đó. Sau khi bọn nhóc ấy đi hết thì tôi cũng đã dùng phép dịch chuyển, dịch chuyển thẳng đến đích và ngồi theo dõi bọn chúng qua màn hình. Càng nhìn tôi càng điên tiết lên, nhịn không được tôi hét lên.
" LŨ ĐẦN NÀY, ĐỨA NÀO CŨNG NHƯ ĐỨA NÀO CÓ PHẢI ĐI DÃ NGOẠI ĐÂU! NGHIÊM TÚC VÀO COI!"
Updated 34 Episodes
Comments