Mộc Thanh thấy mẹ mình bênh vực, nhanh chóng lên tiếng tiếp tục đòi tiền: "Đúng bố à, tôi lên cấp 3 rồi phải cần xài rất nhiều tiền, đâu thể mang bộ dạng nghèo túng bẩn thỉu như chị hai ra đường được chứ!"
Ông Kỳ cau mày nói: "Cái con nhỏ đó đúng thật nhìn không ra gì nhưng nó không tiêu tiền như mày. Dù sao tài sản sau này cũng là của mày, mày nên biết cách tiêu tiền hợp lí một chút biết chưa?"
Bộ mặt tức giận ấy trong chốc lát lại trở nên nhẹ đi không ít, ông ta nhẹ nhàng chuyển khoản thêm cho đứa con trai thân thương 30 triệu mà không hề có một chút khó chịu nào nữa.
Alena nhìn cái gia đình trơ trẻn này tức giận không thôi: "Như này là cái thể loại gì, lấy cậu ra chê rồi chịu cho cậu ta tiền ngay là sao?" Alena dùng giọng điệu ghét bỏ mà lên tiếng.
Nó thật không hiểu cái gia đình đáng ghét này.
Mộc Lam cảm thấy bản thân thế mà thật có giá trị: "Tôi thật có giá trị để người khác dùng đó haha dùng cái tên tôi ra so sánh mà ông ta đã có thể nhẹ nhàng bỏ qua cho thằng nhóc đó rồi. Gia đình này cũng thật thú vị, không nhàm chán như tôi vẫn nghĩ, nhưng vẫn nên cho họ phá sản sớm thì hơn, tôi muốn sống vui vẻ không lo âu cơ."
Trước mắt vẫn không giải quyết họ vậy, cần xử lý cái đám điên ở trường trước đã.
Cô không ăn cũng không ai quan tâm, cả đêm đó Mộc Lam không ngủ mà đọc và phân tích hết đống sách giáo khoa của nguyên chủ, chương trình 12 khá tương tự kiến thức kiếp trước của cô nên cũng không khó lắm.
Sáng hôm sau Mộc Lam với bộ dạng sạch sẽ cool ngầu lên xe để tài xế chở cô đến trường.
Vừa bước vào lớp tiếng xì xào bàn tán lần lượt vang lên.
"Ui học sinh mới à, soái quá."
"Ai mà dùng từ soái để hình dung con gái chứ!"
"Oa cậu ấy đẹp quá đi mất, hoa khôi chắc cũng không bằng được 1 phần nữa."
"Ê nhưng sao cậu ta lại trông hơi quen nhỉ?"
"Đúng, đúng là nhìn hơi quen nha."
Mộc Lam một bộ dạng lạnh nhạt lười biếng mà đi đến chỗ ngồi của mình. Vì dáng vẻ ngày thường kì quái nên không ai muốn ngồi cạnh cô, nguyên chủ vẫn luôn ngồi một mình ở vị trí cuối lớp. Cô cũng bình thản mà ngồi xuống chỗ đó.
Cô để cặp sang một bên chậm rãi lấy 1 chồng sách ra đọc nhanh qua từng quyển trước ánh nhìn kì quái của bạn bè xung quanh.
" Ê chỗ đó không phải của con nhỏ ngu ngốc kia sao?"
"Sao thiên thần lại ngồi chỗ đó vậy?"
"Không phải cô ta là con nhỏ đó chứ!!!"
"Đùa cái gì ...không thể nào, nó làm gì đẹp được như vậy."
"Bộ nó đi phẩu thuật thẩm mỹ cấp tốc à?"
"Bình thường không thấy rõ mặt nó, biết đâu nó đã đẹp sẵn vậy rồi."
"Đẹp thì sao chứ! Chả qua vẫn là một đứa ngu ngốc thôi."
"Đúng bày đặt hôm nay biến thành bộ dạng lạnh lùng chăm chỉ vậy cho ai xem không biết."
Mộc Lam vốn không muốn quan tâm với một đám điên này nên vẫn luôn cúi đầu đọc sách. Thừa hưởng bản chất yêu thích học tập từ kiếp trước nên giờ cô vẫn thích việc không ngừng học tập tiếp thu thật nhiều kiến thức sẵn tiện qua việc học này lấy chút hào quang để mặc cô kiêu ngạo.
Lớp học vẫn cứ ồn ào thảo luận về bộ dạng này của cô cho đến khi giáo viên chủ nhiệm vào lớp.
Cố chủ nhiệm cất tiếng nói: "Hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới" sau đó cô ta xoay người về phía cửa nói: "Vào đi."
Một chàng trai với vẻ ngoài anh tuấn, soái khí bức người bước vào lớp, 1 tay anh để trong túi quần 1 tay khác cầm cặp trên vai bộ dạng cà lơ phất phơ không khác gì đại ca trường nhưng anh lại rất đẹp trai nên không ai có ý kiến với tính cách của anh cả.
Cái thiết lập giả vờ ngầu ngầu hổ báo này hắn không thích chút nào, nhưng buộc phải diễn thôi.
Chủ nhiệm lớp niềm nở nói: "Em giới thiệu đi" cô ta cười cười rồi kéo hắn lại giữa bục giảng.
Gương mặt nam sinh nổi lên một trận sát khí khi bị cô giáo chạm vào nhưng nhanh chóng được thu hồi.
"Tên tôi là Vân Phong."
Thanh âm hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu hắn.
Herry: "Kí chủ đối tượng công lược của ngài đã xuất hiện rồi. Cô ấy là Kỳ Mộc Lam, là cái người ngồi bàn cuối đó hãy tìm cách tiếp cận cô ấy đi."
Vân Phong nhàn nhạt liếc nhìn qua chổ ngồi đó, hắn có thể thấy một cô gái xinh đẹp, lạnh lùng đang chăm chú đọc sách, hắn lạnh nhạt hỏi: "Em có thể chọn chỗ ngồi không?"
"Được..được em muốn ngồi ở đâu?"
"Cuối lớp ạ" sau câu nói này ai nấy đều nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu, các nữ sinh định cất tiếng gọi hắn ngồi cùng thì bực bội, ghen ghét không thôi.
Sau khi được chủ nhiệm cho phép Vân Phong nhanh chóng sải bước xuống chỗ ngồi của mình.
"Này bạn học nhích ra một chút cho tôi vào ngồi với." Vân Phong nhỏ giọng nói.
Mộc Lam đang giải đề một cách chăm chú bị làm phiền nên rất khó chịu, cô lạnh lùng nói: "Tự tìm cách mà vào, tôi đang bận, cậu không thấy?"
Vân Phong như bị đóng băng tại chỗ vì giọng nói mang đầy vẻ kiêu ngạo lạnh lùng này. Này, này có giống thiết lập của nữ chính đâu chứ! Người nào đó rối rắm thì rối rắm nhưng bề ngoài vẫn mặt lạnh nói: "Cậu ngồi đây bảo tôi vào thế nào?"
Mộc Lam im lặng không trả lời vẫn ngồi chuyên chú phân tích đề, thấy cô không quan tâm lời nói của mình hắn cũng không giữ bộ dáng nghiêm túc nữa mà lách nhẹ qua chân cô rồi ngồi xuống thật nhẹ nhàng.
Mộc Lam dùng ánh mắt không có lấy một gợn sóng kia nhìn hắn không nói gì.
Hắn ngay lập tức giả bộ nghiêm túc giải thích: “Là do cô không tránh ra nên tôi mới như thế biết không?”
Vân Phong ngoài mặt thì nghiêm túc bên trong thì điên cuồng gào thét gọi hệ thống: "Này Herry, đối tượng lần này sao không giống nguyên tác một chút nào vậy? Cô ấy không có một tí quan tâm nào tới ta luôn. Là bộ dạng này của ta không đủ đẹp sao?"
Herry giả ngu qua loa nói: "Ngài tự tìm hiểu đi nha, đối tượng nhiệm vụ của ngài không phải của tôi" hệ thống cười cười đầy châm chọc kí chủ của nó. Bề ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm lúc nào cũng thích phàn nàn như vậy hết.
Vân Phong giả bộ ho nhẹ vài tiếng thu hút sự chú ý của cô, rồi tự mình giới thiệu: "Tôi là Vân Phong, sau này mong được chiếu cố."
Mộc Lam đến liếc hắn cũng không thèm chỉ cuối đầu vừa làm bài vừa trả lời: "Ừ, ngồi ở đây cũng được nhưng đừng phiền tôi học."
Vân Phong ba chấm nội tâm sớm đã hỏi lại thiết lập nữ chính trong nguyên tác n lần nhưng vẫn nhẹ giọng lên tiếng: "Được, nhưng cậu có thể cho tôi biết tên không? Ít nhất cũng phải cho tôi chút thông tin về bạn cùng bàn của mình chứ!"
"Mộc Lam" cô dùng giọng điệu trầm thấp trả lời.
Tên này có hơi phiền.
Alena thấy chuyện mình tính sắp không xong bèn khuyên cô một chút: "Cậu nên kết bạn một chút, sau này sẽ không cô đơn nữa."
Mộc Lam nghe thấy cũng có lí. Dù sao kiếp này khác kiếp trước rồi, cô cũng có thể tìm một người hơp mắt chút làm bạn với mình, nghĩ thế nên cô mới nhỏ giọng trả lời nó: "Biệt rồi"
Nói chuyện qua lại với Alena một chút thì cô cũng làm xong mấy tờ đề ở độ khó trung bình.
----------------=-----------------
Tiểu kịch trường.
Mới gặp.
Mộc Lam: "Người gì phiền muốn chết!"
Vân Phong: "Người gì mà lạnh lùng thấy sợ."
Sau nửa ngày.
Mộc Lam: "Bạn mới cũng tốt quá nè."
Vân Phong: "Ta hình như hơi thích đối tượng này rồi."
....: Hai mi có lật mặt nhanh quá không vậy???
Updated 50 Episodes
Comments
Ngọc Bích
mỏ hỗn
2024-08-30
2
Vân Hi [ Off ]
chưa gì đã thích có thiện cảm có phải nhanh quá rồi ko??
2024-05-11
1
Vân Hi [ Off ]
mỗi người mỗi suy nghĩ 🤔
2024-05-11
4