TẬN CÙNG CỦA SỰ SỢ HÃI
"23 giờ 33 phút"
Biệt Thự Ninh Gia
...
"Pằng...Pằng...Pằng..."
Trong màn đêm yên tĩnh, vắng lặng không một bóng người nào hiện diện trên đường, nhà nhà đều tắt đèn ngủ trên chiếc giường chăn ấm nệm êm, bên ngoài chỉ còn lại ánh sáng của những cây đèn đường.
Bổng có những tiếng nổ súng vang lên trong màn đêm tối đó làm ai cũng giật mình và thức giấc. Những người mặc áo đen trong rất bí ẩn tự tiện xông vào nhà còn đập phá cửa, đập phá những đồ đạc xung quanh, không những thế bọn chúng còn đổ những bình xăng và dầu xung quanh căn biệt thự.
Bọn chúng rất hung tợn và kỹ năng rất giỏi có lẽ được rèn luyện rất khắc khe trong quá trình huấn luyện, trong một lúc đã bắt được Ninh lão gia và phu nhân.
Những người giúp việc hay vệ sĩ cho Ninh gia kém may mắn nên bị bọn chúng giết sạch không còn một người nào chỉ còn ba người còn sống duy nhất.
...
Bên trong Ninh Gia
Người đàn ông đang ngồi trên ghế được khắc hoa văn mang hình thể rồng Phương Tây là Bạc Ảnh Đàm, hắn ta đang rất tức giận vì một nguyên nhân nào đó.
\[Bạc Ảnh Đàm\] - "Ninh Thành! Ông nói mau!".
Ninh Thành, ông biết nguyên nhân tại sao hắn tới đây nhưng ông ta cố tỏ ra mình không biết gì còn hỏi ngược lại hắn với giọng ấp úng và sợ hãi.
\[Ninh Thành\] - "Nói...cái cái gì chứ?". " Tôi...tôi không hiểu cậu nói gì hết!".
Nghe xong câu trả lời của Ninh Thành, hắn ta đang tức giận lại càng tức giận thêm, trán và tay nổi gân lên trông rất đáng sợ, hắn cau mày nói với ông rằng...
\[Bạc Ảnh Đàm\] - "Ông biết rõ nguyên nhân tại sao mà bây giờ còn hỏi ngược lại tôi nữa à!". " Giỡn mặt với tôi đó hả?". "Viên Kim Cương Xanh ông đã trộm của tôi hiện giờ đang ở đâu, khai nhanh".
\[Ninh Thành\] - " Tôi...tôi... không biết gì hết!" . "Tôi không có lấy Viên Kim Cương Xanh gì gì đó của cậu mà!". "Tôi...tôi không không có lấy!".
Ông Ninh Thành lúc này tay chân run rẩy hết cả lên, lo sợ hắn sẽ tìm ra được nó mà còn làm luyên lụy đến vợ con ông, nhưng ông vẫn cố chấp mà chối cãi không muốn nói Viên Kim Cương Xanh đó ở chổ nào, ông nghĩ rằng hắn ta có lấy lại được nó thì liệu rằng hắn có tha mạng và buông tha cho Ninh Gia không? Thà không nói ra còn hơn, nói cũng chớt không nói cũng chớt mà thôi.
\[Bạc Ảnh Đàm\] - "•••••"
Lúc này sự kiên nhẫn của hắn cũng không còn, hắn không nói nhiều nữa lập tức đưa thẳng họng súng vào miệng ông, ép buộc ông phải nói ra nơi cất giấu viên Kim Cương Xanh đó.
\[Ninh Thành\] - "ưm... ưm..."
\[Bạc Ảnh Đàm\] - "Ông có chịu nói hay là không?"
Ông ta cố chấp như vậy dể gì nói, có chớt cũng sẽ không nói ra, ông vẫn dùng cách im lặng mặc cho họng súng của hắn trong miệng của ông nó khiến ông chớt tại chổ bất cứ lúc nào.
\[Bạc Ảnh Đàm\] - "Cứng họng thật, đáng tiếc!" . "Tôi định tha ông sau khi nói chổ cất giấu vậy mà vẫn cố chấp, cứng đầu".
\[Ninh Thành\] - "•••••"
Ông vẫn im lặng không nói bất cứ gì, hắn thấy vậy liền nhớ ra một việc khác và nói:
\[Bạc Ảnh Đàm\] - "Hừm...Hình như là... ông có một đứa con gái thì phải?".
\[Ninh Thành\] - "Không lẽ nào... Hắn ta định..."
Nghe câu nói của hắn xong, ông cảm thấy hắn đang nói đến con gái duy nhất mà mình luôn yêu thương, ông không thể nào bình tĩnh hơn được nữa, ông có chết cũng phải bảo vệ đứa con duy nhất của mình.
\[Bạc Ảnh Đàm\] - "Thay vì lấy Viên Kim Cương Xanh thì tôi sẽ bắt con của ông đi!".
\[Ninh Thành\] - " Không...không được!".
\[Bạc Ảnh Đàm\] - " Từ nay trở về sau... Con gái duy nhất của ông thuộc quyền sở hữu của tôi!" . "Mãi mãi là người của Bạc Ảnh Đàm này!".
Ninh Thành rất sốc khi nghe câu của hắn tuyên bố rằng con gái duy nhất mà ông yêu thương sẽ không còn là con ông mà là người của Bạc Gia, Bạc Ảnh Đàm.
\[Ninh Thành\] - " Không... không bao giờ!" . "Cậu đừng hòng mang nó trở thành người của cậu!" . "Ninh Thành tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra!".
\[Ninh Dược Dược\] - " Cha ơi... Cha..."
Ngay khi ông định chống trả lại hắn nhưng không được, đứa con của ông xuất hiện đúng lúc vào thời điểm đó khiến ông ngơ ra mà không chú ý tới Bạc Ảnh Đàm.
Ông định nói cho Dược Dược biết rằng phải rời khỏi đây thật nhanh nhưng đã quá trễ...
\[Ninh Thành\] - "Dược Dược?" . "Dược Dược... con mau rời khỏi đâ...-
" Pằng...!".
Ông chưa kịp nói hết câu đã có viên đạn xuyên thẳng vào trán của ông, khiến ông chớt ngay tại chổ. Máu từ trên trán, miệng chảy xuống như dòng suối nhưng nó lại mang màu đỏ thẩm.
Hắn đứng sang một bên nhoẻn miệng cười, nói thầm một câu đắc ý.
\[Bạc Ảnh Đàm\] - " Cuộc đời làm người cha của ông đã kết thúc, tôi sẽ thay ông chăm sóc con của ông thật tốt!".
Dược Dược thấy ông nằm ra đất mà bất tỉnh, cô liền chạy tới bên ông gọi ông dậy, cô không quên hỏi người đàn ông kia đang đứng cạnh
\[Ninh Dược Dược\] - "Cha ơi... Cha sao vậy..."
Hắn đứng bên cạnh thấy cô cứ lây lây người ông ta đã chớt liền đến bên cạnh cầm tay cô
\[Bạc Ảnh Đàm\] - "Dược Dược, đi theo ta!"
\[Ninh Dược Dược\] - " Nhưng chú là ai, cháu không quen chú, cháu không đi theo người lạ đâu!". "Cha cháu bị làm sao vậy, tại sao lại nằm đây vậy chứ?".
\[Bạc Ảnh Đàm\] - "Ta là em trai của cha con, cha con chỉ đang ngủ thôi!". "Dược Dược mau theo ta, nhà của ta nhiều kẹo lắm đó!".
\[Ninh Dược Dược\] - " Thế Ạ! Cho Dược Dược theo chú với!".
\[Bạc Ảnh Đàm\] - "Được thôi!" < Dược Dược của ta thật ngây thơ! \> .
...----------------...
End Chương 1
Updated 40 Episodes
Comments
♕𝒩𝒽𝒾𝓎𝓎𝓎♕ | ᴅᴏᴘᴀᴍɪɴᴇ🎶💞
đang tự hỏi đây có phải là Cim Ngân 🍑 trên toptop kh
2025-04-18
0
Hân Ng
mắc gì "phương" viết hoa?🙂
2025-04-06
1
Jane Nguyễn
/Smile//Smile/
2025-04-16
2