Chương 2

Trong lúc hoang mang vì không thể tìm ra ví mà lại có người bước đến để giúp mình, Thảo My vô cùng bất ngờ và cảm kích, cậu ấy ngước lên nhìn xem thử đó là ai. Vừa nhìn thấy Nhật Hoàng thì Thảo My đã nhận ra đó chính là người mà mình đang theo dõi gần đây trên các trang mạng của trường. Nhìn thấy crush ở ngoài đời lại còn giúp mình như vậy khiến cho trái tim của Thảo My như ngừng đập trong vài giây.

Thấy cô gái này nhìn mình không chớp mắt Nhật Hoàng liền hỏi: “Cậu có sao không? Mình thấy mặt cậu đang đỏ lên.”

Thảo My không nói nên lời chỉ biết cúi mặt xuống rồi ấp úng trả lời: “Mình..mình không sao.”

Thanh toán tiền xong Nhật Hoàng đã giúp Thảo My cầm đồ ăn rồi cả hai cùng bước ra ngoài. Nhật Hoàng đưa bánh và sữa cho Thảo My: “Của cậu đây” Vừa đưa đồ xong Nhật Hoàng vội quay lưng bước đi.

Thấy vậy Thảo My liền nắm lấy tay áo của Nhật Hoàng: “Cậu đợi một lát!” Thảo My rụt rè nói: “Cảm ơn nhiều nha, cậu có thể cho mình số điện thoại được không để ngày mai mình trả tiền lại cho cậu!”

“Không cần đâu, bữa này tôi mời cậu!” Nhật Hoàng lạnh lùng đáp lại.

“Nhưng..” Thảo My chưa kịp nói hết câu thì Nhật Hoàng lại nói: “Tôi phải đi rồi, cậu cũng mau đi đi, sắp vào lớp rồi!”

Đám bạn vừa thấy cảnh đó liền tỏ vẻ thích thú tò mò rồi chạy tới hỏi: “Đó là ai vậy hả? Sao người ta lại nắm tay áo của cậu? Nhìn ánh mắt đó cũng đủ biết là người ta thích cậu cỡ nào rồi áaaa!”

Từ xa Thùy Dương cũng đã chứng kiến hết mọi việc, ánh mắt có chút lo lắng sau đó nhanh chóng chuyển sang trạng thái vui vẻ bước tới xong vỗ vào vai của Nhật Hoàng rồi nói: “Đúng là không thể ngờ được! Bữa nay cậu còn ra tay giúp gái nữa sao?!”

Nghe Thùy Dương nói xong đám bạn lại càng tò mò, Long Nhật chạy lên trước mặt Nhật Hoàng rồi hỏi: “Giúp gì cơ, cậu giúp người ta hả??? Chuyện gì đây trời, mình tưởng cậu không bao giờ nói chuyện với gái cơ!”

“Cậu ấy đã thay đổi rồi! Giờ người ta đã là nam thần soái ca, có biết bao nhiêu em xinh tươi đang theo đuổi. Sao có thể như trước được nữa!” Bảo Khánh đi bên cạnh nghe vậy cũng lên tiếng.

Long Nhật nghe xong liền bặm môi rồi nói: “Với kinh nghiệm chơi với cậu ấy từ thời cấp 3, mình đảm bảo là cậu ấy vẫn chưa quên được mối tình đầu đâu!”

Nhận ra bản thân vừa lỡ lời, Long Nhật liền lấy tay bịt miệng mình lại rồi đưa mắt qua nhìn thử xem thái độ của Thùy Dương như thế nào.

Nhật Hoàng đang đi mà nghe thấy Long Nhật nhắc đến mối tình đầu của mình thì cũng có chút giao động. Ngay cả Thùy Dương sau khi nghe xong thì vẻ mặt cũng không được vui rồi đưa ánh mắt đượm buồn nhìn về phía Nhật Hoàng.

Sau khi tan học, mọi người rủ nhau đi ăn trưa ở nhà ăn của trường. Nhật Hoàng muốn tiết kiệm thời gian nên đã ăn thật nhanh rồi khoác balo đứng dậy chào tạm biệt mọi người: “Các cậu cứ từ từ mà ăn, mình đi trước đây”.

Long Nhật thấy vậy thì bị sặc: “Cậu lại đi đâu nữa vậy thằng quỷ này?”

Thùy Dương thấy vậy cũng liền đứng dậy chào mọi người rồi chạy theo Nhật Hoàng: “Mình cũng có việc cần phải đi trước đây, tạm biệt!”

Thấy Thùy Dương đi theo mình Nhật Hoàng liền hỏi: “Sao cậu không ngồi ăn tiếp đi.”

“Mình ăn xong rồi, mà cậu đang tính đi thư viện hả?” Thùy Dương vừa nhai nốt miếng cơm trong miệng vừa nói.

“Ừm!” Sợ Thùy Dương bị sặc nên Nhật Hoàng đưa chai nước sang cho cậu ấy: “Nè, cậu uống đi!”

Thùy Dương cầm lấy chai nước rồi nhìn Nhật Hoàng mỉm cười với ánh mắt vui vẻ.

Sau khi lựa được chỗ ngồi cả hai liền lấy máy tính ra ngồi tập trung học bài.

Cả thư viện đang chìm trong sự yên tĩnh đến nghẹt thở. Phương Nghi đang đi dọc các kệ sách để tìm cuốn sách chuyên ngành mà giảng viên đã gợi ý ở trên lớp học. Vừa nhìn thấy cuốn sách ấy ở tít trên cao, cậu ấy liền kiếm cái ghế để trèo lên lấy sách cho dễ. Sau khi lôi được cuốn sách dày cộp bám đầy bụi ra khỏi chồng sách nặng nề, Phương Nghi đã bị hắt xì hơi khiến cho cậu ấy bị mất thăng bằng mà ngã xuống.

Đúng lúc đó, một chàng trai đã nhanh chóng bước đến và bế Phương Nghi trên tay. Cả hai người nhìn thẳng vào mắt nhau theo từng nhịp đập của trái tim. Phương Nghi đang hốt hoảng do sợ bị té, nhưng may mắn đã được Nhật Hoàng tới đỡ nên không bị sao. Nhật Hoàng vừa nhìn thấy Phương Nghi thì không thể tin được vào mắt mình, ánh mắt của cậu ấy dần trở nên xúc động, nhịp tim thì càng lúc càng đập mạnh hơn, còn trong đầu thì tràn ngập những suy nghĩ và vô vàn câu hỏi khác nhau: {Là cậu sao? Cuối cùng mình cũng tìm thấy cậu rồi! Cậu đã ở đâu trong suốt thời gian qua? Cậu sống có tốt không? Sao cậu chưa từng liên lạc lại cho mình?} Dù có rất nhiều câu muốn hỏi nhưng Nhật Hoàng vẫn không thể mở miệng ra được, cậu ấy vẫn muốn xác nhận lại nên đã nhìn vào thẻ sinh viên đang đeo trước ngực của Phương Nghi, nhưng cậu ấy đã nhíu mày lại khi nhìn thấy bảng tên ghi là “Nguyễn Hoàng Phương Nghi”. Nhật Hoàng nhìn kỹ lại cái bảng tên rồi trong đầu lại xuất hiện cả tấn câu hỏi: {Không phải là cậu ấy sao? Cả họ lẫn tên đệm đều giống, gương mặt cũng giống nhưng tại sao lại không phải là cái tên ấy? Không lẽ cậu ấy đổi tên rồi sao?}

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play