Bài Danh Ẩn Sĩ
Một chàng sinh viên đang đi cấm trại với bạn bè, đêm khuya yên vắng mọi người điều đã ngủ, chàng ta mắc tiểu thức giấc đi vệ sinh.
Mặt nước bên hồ nước phát ra óng ánh từng tia ánh sáng lấp lánh màu vàng nhạt, quá gây chú ý.
Cậu ta thấy thế tò mò đến gần hồ nước, chạm tay vào mặt hồ.
Mặt hồ vốn yên tĩnh không một gợn sóng nhưng từ đâu, bỗng chốc rung lên từng con sóng nhỏ rồi ở giữa lang ra, chạm vào tay chàng trai.
Mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức cậu chàng chỉ cảm thấy ngón tay mình chỉ vừa chạm vào con sóng thôi.
Sau đó, mặt hồ kéo chàng trai vào bên trong hồ nước mang cậu vào một thế giới xa lạ.
Sáng dậy mọi người đã không còn thấy cậu nữa, bạn bè cậu tìm kiếm rất lâu cũng chỉ dò được manh mối là cậu từng ở bên bờ hồ.
Sau đó gia đình cậu đã thuê không biết bao nhiêu thám tử, cảnh sát, thậm chí là quân đội để tìm nhưng cũng chỉ là công cóc.
Dần dà cha mẹ, anh em điều tràn đầy tuyệt vọng chỉ có thể tạm ngừng điều tra.
Thế nhưng một ngày nọ, một vị cảnh sát có thâm niên lâu đời, ông định chuyến này sẽ nghỉ hưu nên tâm huyết hơn những người khác, quyết tâm tìm cho ra bằng được chàng trai bí ẩn đã mất tích thế nào.
Ông đã tìm ra thi thể của cậu ở đáy hồ, mang cho gia đình xem.
Gia đình cậu chàng cũng rất ngạc nhiên chỉ bởi vì cũng đã cho người xem hồ nước, thế nhưng là họ cũng không lần ra được thi thể cậu.
Ông cảnh sát già chỉ trả lời: “ xác cậu bị một năng lượng gì đó che giấu đi, có khả năng nó đang cố bảo vệ cái xác toàn vẹn.”
Lúc này gia đình cậu mới để ý đã qua nhiều năm nhưng thi thể vẫn như lúc cậu đi cấm trại chàng trai vẫn còn mặc bộ đồ ngày hôm ấy, chỉ có không hơi ấm, không mạch đập ngoài đó ra mọi thứ đều nguyên vẹn như người đang ngủ say.
Gia đình vội vàng cảm ơn viên cảnh sát già, mang lễ vật mà đưa cho ông.
Thế nhưng vị cảnh sát già không cần những thứ ấy, ông chỉ nói khi ông chết gia đình cậu hãy cúng cho ông thật nhiều giấy vàng.
Ông sẽ rất vui rồi rời đi.
Gia đình cậu cũng là mộng bức vì sao lại kêu họ làm vậy ?
Nhưng đó là chủ ý của ông thì làm sao ?
Thế rồi tin tức bí ẩn hồ nước và thi thể chàng trai xấu số đi tiểu ngã xuống hồ được công bố ra cả nước, vì đã tìm được thi thể.
Sau đó, gia đình cậu vì che mắt thế nhân đã làm tang lễ cho cậu, cái xác thì được họ lưu trữ ở kho đông lạnh.
Anh em chàng trai cũng là một nhà khoa học nổi tiếng bọn họ biết cách như thế nào, tìm ra cách đánh thức cậu và lưu giữ xác hoàn hảo nhất.
Bởi vì bọn họ hy vọng cậu em trai, anh trai mình chỉ là đang ngủ chứ không phải là bị đuối nước.
Vài ngày sau, viên cảnh sát già cũng chết đi, gia đình cậu như lời hứa đã đốt rất nhiều giấy vàng cho ông cảnh sát già.
Mà sau đó hồ nước cũng không phát sáng nữa.
Nó chỉ là một cái hồ bình thường, như những hồ bình thường khác, mãi mãi cũng sẽ không ai tìm ra nguyên nhân thật sự chàng trai mất tích, và vì sao thi thể cậu lại y như lúc còn sống.
Mãi mãi tất cả điều đó sẽ không bao giờ có câu trả lời.
…
Liêu Tứ bị mặt hồ kéo vào thế giới khác.
Cậu chỉ cảm thấy có một trận quay cuồng, rất muốn nôn ra.
Khi kết thúc trận quay cuồng ấy, mở mắt ra cậu đã thấy xung quanh mình toàn là xác người.
Thân thể cậu không tự chủ được mà bắt đầu rùng mình, cậu lùi về sau mấy bước mãi cho đến khi lưng Liêu Tứ chạm vào một vách tường đá cẩm thạch lạnh lẽo.
Mùi máu tanh hôi cứ quanh quẩn ở chóp mũi hoà trộn với mùi ôi thiu kì quái gì đó.
Cậu không tự chủ được mà nôn khan, bị truyền tống đến đây đã buồn nôn rồi, bây giờ còn nhìn thấy cảnh này và ngửi thấy mùi máu, khiến cho cổ họng ngưa ngứa ói mửa không ngừng.
Sau đó Liêu Tứ nhặt lấy thanh kiếm gần xác chết làm vũ khí phòng thân.
Có rất nhiều xác chết, vũ khí đủ loại tùy cậu chọn lựa.
Cho nên cậu chọn cái thuận tay nhất cầm lấy.
Cậu cũng không biết đây là đâu, nhưng trực giác nhạy bén nói cho cậu nếu không nhanh chóng cầm vũ khí lên cậu sẽ chết.
Liêu Tứ cố giữ tâm lý bình tĩnh để không hoảng hốt mà đối mặt với tình huống, cho dù bây giờ cậu rất sợ hãi.
Chưa bao giờ cậu lại thấy nhiều xác chết như thế.
Và quả nhiên không bao lâu sau đó cậu phải đối mặt trực diện với hai ba con yêu thú.
Bọn chúng giống chó sói, cao to và hung hãn, ngửi được mùi con người còn sống liền lao nhanh vùng vụt đến ý đồ cắn xé con mồi.
Nhưng đã học qua kiếm đạo Liêu Tứ nhẹ nhõm chém chết hai con, con còn lại thấy thế nó ngao ngao trực khiếu rồi bỏ chạy.
Liêu Tứ đuổi theo định không cho nó cơ hội quay về đề phòng nó kết bè kết phái quay lại trả thù.
Nhưng tốc độ chạy của nó khi cảm nhận được tử vong liền chạy nhanh hơn bình thường, Liêu Tứ không tài nào đuổi kịp cậu chàng chỉ là một con người bình thường làm sao chạy lại sinh vật bốn chân khi nó dốc hết toàn lực.
Cho nên Liêu Tứ chỉ còn cách bỏ chạy theo, nghỉ ngơi lấy sức.
Sau đó tìm hiểu xung quanh mình rốc cuộc là thế nào ?
Mất một lúc lâu cậu cuối cùng cho ra kết luận.
Cậu đã bị kéo vào một cái mê cung , ở đây có rất nhiều quái vật, yêu thú và tà ma.
Cậu cũng hiểu được là cậu đã xuyên không qua một thế giới khác.
Thông qua ghi chép của xác chết, những người còn sống tuyệt vọng không tìm ra lối ra.
Đây là bí cảnh của tiên nhân, thông qua nó thì sẽ có được truyền thừa.
Còn không đủ thực lực thì phải tán thân tại nơi đây.
Cũng thông qua ghi chép Liêu Tứ mới biết được thế giới này là tu tiên thế giới.
Thanh kiếm mà cậu chàng cầm có lẽ cũng là linh kiếm hay gì đó nên mới có thể chém giết được cả tà ma, bởi vì vốn dĩ bọn chúng không có thực thể, chỉ là một cái khói đen chỉ có cái đầu là đầu người.
Liêu Tứ rất cảm kích vị tiền bối đã chết này, nếu không thì cũng không biết được nhiều như thế.
Ví như tà ma các loại, yêu thú các loại điểm yếu, phần giá trị của chúng điều được ghi chép tỉ mỉ.
Còn có một cuốn công pháp sơ cấp nhập môn của tu tiên giả.
Liêu Tứ lựa thời gian mấy con quái vật không gây rối mà ngồi xuống xếp bằng tu luyện.
Nơi đây cũng là bên trong một bí cảnh cho nên ít nhiều cũng có một lượng linh khí để cho Liêu Tứ thuận lợi hấp thu.
Cậu cũng không biết linh căn mình là gì ? Thế nhưng hiện tại nếu không mau chóng nâng cao thực lực thì chắc chắn không thể sống sót ra ngoài.
Cậu cũng không ham cái gì gọi là truyền thừa, chỉ hy vọng là sống sót thông quan.
Ghi chép có nói qua chỉ cần là ai đó thông quan hoặc bản thân thông quan, bí cảnh cũng sẽ thả người đi ra.
Thế nhưng là mãi vẫn chưa có ai thông quan được.
Bởi vì vào đây cảnh giới mọi người sẽ bị áp chế như người phàm.
Mà các yêu thú, tà ma, quái vật rất hung hãn.
Bọn chúng sẽ tự thân nâng cao tu vi mỗi lần giao thủ sau đó, tức là càng đánh bọn chúng sẽ càng mạnh lên.
Cho nên cảnh giới bị áp chế, tiên tu nhóm điều không quen với tình trạng này liền bị miễu sát.
Chỉ có vài người kinh nghiệm phong phú mới miễn cưỡng đánh giết yêu thú, quái vật, tà ma.
Chỉ có điều đều thất bại thảm hại, mà người ghi chép cũng là một trong số đó.
Trước khi chết không ngừng ghi ra mấy câu “ hãy cẩn thận “ giành cho người đến sau.
Ở đây có thể tu luyện thế nhưng không thể phát huy, Liêu Tứ cũng biết điều đó nhưng cậu muốn thử xem tu luyện xong sẽ có khác biệt gì hay không mà thôi.
Dù sao theo như ghi chép linh khí ở đây nồng độ cao hơn so với bên ngoài, không nắm bắt tu luyện thì thật lãng phí.
Mà những người đi trước cũng không tu luyện như cậu vì những người đó cho rằng không cần thiết.
Bởi vì vào đây người điều đã là kim đan trung kì, không cần linh khí nữa bọn họ có phương pháp riêng, linh khí dù nồng hay nhạt điều sẽ tự thân hấp thu không cần bọn họ phải chủ động.
Mà Liêu Tứ lại không như vậy.
Với lại cậu là người chăm chỉ có tiếng nếu là kim đam giống họ thì cậu cũng không bỏ qua cơ hội như thế.
Updated 36 Episodes
Comments