Chờ Em Ngày Nắng Hạ
" Khiêm, cậu giỏi thật, lại đứng nhất bảng rồi!! "
Cô gái vừa cất tiếng là Ngọc My, bạn thân của Gia Khiêm. Cô luôn rất rất ngưỡng mộ cậu vì lần nào cũng giữ vị trí đầu bảng, còn cô....
" Cậu chẳng phải cũng đứng top sao, cậu cũng rất rất giỏi, nếu không có cậu kèm tớ môn Văn, tớ e là đến cả điểm lên lớp tớ cũng không đủ rồi" Khiêm vừa cười vừa nói với cô. Ánh mắt hiện lên vẻ cưng chiều thấy rõ. Cô nghe vậy thì quay lại đáp:" Vậy cậu định trả công cho tớ thế nào đây hả, tớ là đại ân nhân của cậu đấy " .
Lời vừa dứt thì Khiêm đã nhanh miệng đáp lại không chần chừ : " Tớ lấy thân báo đáp , cậu thấy thế nào?! " .
Câu trả lời khiến Ngọc My vừa bất ngờ đến nỗi cái bánh đang ăn lưng cũng sặc đến, loại câu nói đó có thể nói ra sao, à không sao lại nói ra ở đây khiến cô ngại chết mất, ngại đến mức 2 má đỏ ửng lên rồi. Chết tiệt, xấu hổ quá đi mất! " Cậu ăn nói bậy bạ gì vậy hả, tớ nghiêm túc đó!!! "
Khiêm bị vẻ ngoài của cô chọc cười :" Tớ đùa thôi, lát nữa về cậu muốn ăn gì tớ đãi cậu " .
Tuy nghe thấy đáp án vừa ý, nhưng cô vẫn còn ngại, tâm trí cô cứ lặp đi lặp lại câu nói ban nãy, nên cô chỉ gật đầu không thèm đáp lại, mắc công lỡ nói gì đó nữa không biết chui xuống hố có hết nổi cái sự xấu hổ này không nữa.
Đang dòng suy nghĩ thì có một giọng nói vang lên, đưa cả hai tâm hồn đang bay đến phương nào quay về :" Hai cậu bớt lại đi được không, vẫn còn tớ ở đây đó, tớ không muốn trưa nay về lại bị mẹ hát cho 1 bài ca dài nữa đâu! " .
Khiêm dường như chưa ngộ ra được ẩn ý trong lời của Tuấn, ngờ nghệch hỏi :" Thì liên quan gì tới chuyện ăn cơm của cậu vậy?? ".
Trong đầu Lâm Vỹ Tuấn lúc này chạy qua dòng suy nghĩ, đa số những người thông minh đều có bị ngốc vậy sao, trái đất này loạn rồi sao, cậu ta không hiểu sao và hàng ngàn dấu hỏi chấm đầy bất lực trong đầu Lâm Vỹ Tuấn và cả Ngọc My, cô cũng bất lực y vậy.
Thế là cả hai chả buồn giải thích cho cậu bé ngốc Khiêm cứ thế quay đi. Cô quay lại thấy anh vẫn chưa đi thì liền la lên :" Cậu không định báo ơn cho đại ân nhân àa?! "
Cậu lúc này mới hoàn hồn mà chạy theo, cô nhìn thấy dáng vẻ đó thì lại cười vui vẻ ~ thật sự nhìn rất giống mấy bé cún nha, béo ú dễ thương~
Cứ như vậy, 3 người Gia Khiêm, Ngọc My và Lâm Vỹ Tuấn luôn chơi thân với nhau. Họ chơi với nhau dường như cũng được 8 năm rồi, năm đó khi Gia Khiêm chuyển đến, họ đang học lớp 3 , Khiêm khá trầm tính, lại vì mới đến nên cô xếp cậu ngồi ngay bên lớp trưởng hoạt bát là cô đây. Cô vô cùng tò mò về cậu, luôn luôn để ý đến cậu, cứ như vậy, ba đứa trẻ đã dần thân với nhau. Khiêm học môn nào cũng giỏi trừ Tiếng Việt, là cô và Tuấn luôn giúp cậu, thân lại càng thân. Khi lên cấp 2 , họ vì thành tích tốt nên vào lớp chọn chung với nhau, cô và anh là những người bình thường lấy học tập để đi lên, còn Tuấn là cháu trai trong gia đình có truyền thống hành nghề Y, thậm chí ông nội Tuấn mở cả 1 cái bệnh viện lớn. Ai trong thành phố Tây Thành này chả biết đến danh tiếng nhà cậu. Nhưng Tuấn vẫn luôn thân thiện vui vẻ, không hề tự cao tự đại. Ba mẹ của Tuấn cũng rất vui vì Ngọc My và Gia Khiêm chịu làm bạn với Tuấn, vì gia đình của anh hơi khó khăn vì mẹ anh là đơn thân, nên gia đình Tuấn và cả cô luôn kề bên động viên và giúp đỡ cậu ấy.
Tình bạn của ba đứa trẻ được xây dựng tốt đẹp như vậy, lên cấp 3 tuy mỗi đứa một lớp nhưng vẫn luôn bên nhau!!!!
Updated 27 Episodes
Comments
candy 🔗
Là buồn dữ chưa bà nọi
2024-08-17
1