Thiên Long dù bị trọng thương sau trận quyết đấu với A.Truật, vẫn cố gắng đứng vững trước kỵ binh Mông Cổ. Ánh mắt anh rực lửa, không hề tỏ ra yếu thế. Khi kỵ binh Mông Cổ lao tới, Thiên Long dùng chút sức mạnh cuối cùng của mình để chống trả quyết liệt.
Anh rút kiếm ra, từng đường kiếm sắc bén như tia chớp, chém vào những kỵ binh đang tiến tới. Mỗi nhát kiếm của Thiên Long đều mang theo sức mạnh và ý chí kiên cường, khiến kẻ địch phải dè chừng.Anh hét to bùng phát toàn bộ chân khí trong cơ thể " GIẾTTTTT". Dù máu chảy đầm đìa, anh vẫn không lùi bước, quyết tâm bảo vệ quê hương và danh dự của mình. Anh song vào quân mông cổ như 1 mũi tên bắn đi.kị binh mông cổ từng người, từng người ngã xuống.
Trong lúc đó, A.Truật đứng từ xa, ánh mắt đầy căm phẫn và thán phục. " Đúng là anh hùng, Quân Mông Cổ ta nếu có hắn sẽ có thêm một vị đại tướng."Hắn ra lệnh cho quân lính bao vây Thiên Long cố gắng bắt sống, nhưng không ngờ rằng, mỗi bước tiến của kỵ binh đều bị chặn đứng bởi sự dũng mãnh của anh. Thiên Long, dù chỉ còn chút sức lực, vẫn chiến đấu như một con hổ bị dồn vào đường cùng, không để kẻ thù dễ dàng đạt được mục đích.
Trong khi Hoàng Thiên Long đang dũng cảm chống trả kỵ binh Mông Cổ, đoàn quân của Trần Quốc Tuấn đang rút lui về Bình Lệ Nguyên dưới sự yểm trợ của anh. Trần Quốc Tuấn vô cùng lo lắng cho Thiên Long, biết rằng anh đang đối mặt với nguy hiểm rất lớn.
Trên đường rút lui, Trần Quốc Tuấn và quân lính của mình bất ngờ gặp một đoàn kỵ binh đông đảo, lên đến hàng ngàn người, đang tiến đến. Nhìn kỹ, họ nhận ra đó là quân Đại Việt, dẫn đầu bởi Kim Lân. Hữu Thế, một trong những tướng lĩnh của Trần Quốc Tuấn, vui mừng nói: “Viện quân kìa, tướng quân!”
Hai đội quân hợp lại, tạo nên một lực lượng mạnh mẽ. Trần Quốc Tuấn ngay lập tức ra lệnh quay lại cứu Hoàng Thiên Long. Với sự hỗ trợ của viện quân, họ tiến về phía chiến trường, nơi Thiên Long đang chiến đấu với kỵ binh Mông Cổ.
Khi đến nơi, họ thấy Thiên Long vẫn đang kiên cường chống trả, dù đã bị thương nặng. Sự xuất hiện của viện quân Đại Việt làm kỵ binh Mông Cổ kiêng kị, A Truật thấy vậy ra lệnh lui binh về Phong Châu. Trần Quốc Tuấn và Kim Lân dẫn đầu đoàn quân, xông vào trận chiến, giải cứu Thiên Long.
Thiên Long, dù kiệt sức, vẫn nở nụ cười khi thấy đồng đội của mình đến cứu. Anh ngã xuống đất bất tỉnh.
Thiên Long giật mình tỉnh dậy, cảm thấy cơ thể mình vẫn còn đau nhức, nhưng sự ấm áp từ chiếc giường và mùi hương thảo dược trong không khí khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn. Minh Châu nhẹ nhàng đỡ anh ngồi dậy, ánh mắt cô tràn đầy lo lắng nhưng cũng không kém phần kiên định.
“Anh đã bất tỉnh suốt ba ngày,” Minh Châu nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng rõ ràng. “Viện quân của Trần Quốc Tuấn đã tìm thấy anh và đưa anh về đây."
"Đây là đâu?" Thiên Long hỏi
" Đây là một thôn nhỏ gần Bình Lệ Nguyên, không có tên gọi chính thức. Tôi là Minh Châu, thầy thuốc của thôn này.”
Thiên Long nhìn quanh căn nhà tranh đơn sơ nhưng ấm cúng, rồi quay lại nhìn Minh Châu. “Cảm ơn cô đã cứu tôi. Nhưng tại sao cô lại giúp tôi?”
Minh Châu mỉm cười, ánh mắt cô lấp lánh. “Tôi là thầy thuốc, cứu người là trách nhiệm của tôi. Hơn nữa, tôi biết anh là một chiến binh dũng cảm, chiến đấu vì đất nước. Tôi không thể bỏ mặc anh.”
Thiên Long gật đầu, lòng anh tràn đầy biết ơn. “Cô có biết tướng quân Trần Quốc Tuấn và Hữu Thế đang ở đâu không?”
Minh Châu đứng dậy, bước ra ngoài cửa. “Tôi sẽ gọi họ vào ngay.!”
Chỉ một lát sau, Trần Quốc Tuấn và Hữu Thế bước vào. Trần Quốc Tuấn, với dáng vẻ uy nghiêm và ánh mắt sắc bén, tiến đến gần giường của Thiên Long. “Thiên Long, ngươi đã tỉnh rồi. Chúng ta rất lo lắng cho ngươi.”
Thiên Long cố gắng ngồi thẳng dậy, nhưng Minh Châu nhẹ nhàng giữ anh lại. “Ngươi vẫn cần phải nghỉ ngơi,” cô nói.
Trần Quốc Tuấn gật đầu, rồi quay sang Thiên Long. “Chúng ta đã đẩy lùi quân địch, nhưng vẫn còn nhiều việc phải làm. Ngươi hãy nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe cho tốt. Chúng ta cần người trong những trận chiến sắp tới.”
Thiên Long nhìn Trần Quốc Tuấn và Hữu Thế, mĩm cười gật đầu. “Tôi sẽ nhanh chóng hồi phục. Chúng ta sẽ cùng chiến đấu trên chiến trường.”
Minh Châu mỉm cười, ánh mắt cô tràn đầy hy vọng. “Anh hãy yên tâm, tôi sẽ chăm sóc anh cho đến khi anh hoàn toàn khỏe mạnh.”
Hôm sau, có lệnh triệu kiến của nhà vua cho Quốc Tuấn, Quốc Tuấn cùng Hữu Thế tức tốc lên đường đến kinh đô Thăng Long, chỉ còn lại Thiên Long ở lại trị thương.
Thiên Long cảm thấy cơ thể mình đã khỏe hơn đôi chút, anh quyết định thử vận công hút linh khí để trị thương. Anh ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt lại và tập trung tinh thần. Anh bắt đầu hít thở sâu, cố gắng cảm nhận dòng linh khí xung quanh mình. Tuy nhiên, khi anh cố gắng điều động linh khí di chuyển trong kinh mạch, anh cảm thấy một cơn đau nhói lan tỏa khắp cơ thể. Anh mở mắt, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán,anh phun ra 1 ngụm máu.
Minh Châu từ ngoài đi vào, thấy vậy liền vội đỡ anh nằm xuống rồi bắt mạch cho anh. Cô cảm nhận được sự đứt đoạn trong kinh mạch của Thiên Long, ánh mắt cô tràn đầy lo lắng.
“Anh đã sử dụng chân khí quá độ, làm tổn thương đến kinh mạch,” Minh Châu nói với giọng lo lắng. “Anh cần phải điều dưỡng ít nhất sáu tháng thì kinh mạch mới hồi phục, anh mới có thể sử dụng chân khí trở lại.”
Nghe vậy, Thiên Long hoảng hốt. “Sáu tháng? Tôi không thể ở đây lâu như vậy. Trận chiến với quân Mông Cổ sắp tới, tôi không thể bỏ mặc mọi người.”
Minh Châu chợt nhớ đến một quyển sách mà sư phụ cô đã đưa cho cô trước khi người đi. Sư phụ dặn rằng nếu gặp người hữu duyên, hãy đưa quyển sách đó cho người ấy. Cô nhanh chóng tìm kiếm trong chiếc rương gỗ cũ kỹ ở góc phòng. Sau một hồi lục lọi, cô tìm thấy quyển sách và đưa cho Thiên Long. Quyển sách có tên “Ngũ Hành Luyện Thể Kinh”.
Thiên Long mở trang đầu tiên ra và đọc: “Luyện kinh thư cần có hai yếu tố. Thứ nhất, người luyện cần có thể chất ngũ hành, hoặc hỗn độn thể. Thứ hai, người luyện phải luyện tập trước Thôn Thiên Tạo Hóa Khí Công đến tiểu thành.”
Đọc đến đây, Thiên Long bất ngờ quay qua hỏi Minh Châu, “Sư phụ của cô là ai?”
Minh Châu trả lời, “Tôi từ nhỏ mồ côi, được sư phụ nuôi dưỡng và dạy y thuật. Sư phụ tôi tên là Thông Tuyệt.”
Thiên Long cười lớn, “ Hahaha...Thì ra là sư tỷ của ta. Mọi việc là cơ duyên của ta hay là sự sắp đặt của sư phụ đây?”
Updated 42 Episodes
Comments
Mộng Giới Phu Quân
nếu bạn thích truyện hãy giới thiêu truyện mình cho nhiều độc giả hơn nha để mình có tinh thần viết tiếp! cảm ơn bạn nha😆😆
2024-08-16
3
Neru Kisatane
Đúng là tinh thần nước Nam, cho a 10đ
2024-08-15
1