Chương 2

Đồng Dao Tâm nuốt ực, có cái gì đó làm cô nghẹn lại ở cổ họng.

" V..Vợ?"

Gương mặt của cô biểu thị sự hoang mang bằng mồm chữ O mắt chữ O.

" Không được."

Câu trả lời khiến cho Lục Nhất Dương nhận lại một cú bất ngờ: " Tại sao vậy?"

" Vì tôi không muốn lập gia đình sớm. Tôi cần phải chăm sóc cho mẹ."

Lục Nhất Dương hiểu ý cô, nhưng vẫn không muốn thay đổi đề nghị:

" Cô không muốn suy nghĩ lại sao?"

" Không."

Đồng Dao Tâm bước xuống giường và đi ngang qua Lục Nhất Dương.

" Cô đi đâu đó?"

" Tôi đi trốn. Tôi không có tiền để trả viện phí."

" Tôi trả cho cô rồi." - đột nhiên hắn nói.

Đồng Dao Tâm quay đầu lại, thái độ ngạc nhiên: " Thật sao?"

Lục Nhất Dương tỏ ra giận dỗi: " Đáng lẽ cô nên biết ơn tôi và chấp nhận lời đề nghị đó mới phải."

Đồng Dao Tâm mỉm cười và cúi đầu xuống để cảm tạ hắn ta.

" Cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp đỡ tôi lần này. Nếu có cơ hội gặp lại tôi sẽ trả ơn anh. "

Lục Nhất Dương chỉ đứng một chỗ nhìn cô rời đi. Khi chỉ còn mình anh ở trong căn phòng thì có một cuộc gọi từ người bà kính yêu của anh gọi đến.

- Dương Dương, chừng nào thì cháu mới cho bà gặp mặt cháu dâu đây? Bà không đợi được nữa đâu! Cháu đã tìm được người nào vừa ý chưa?

Lục Nhất Dương mỉm cười đáp bà nội: " Chỉ mới để ý thôi bà ạ, nhưng cháu sẽ cố gắng có được cô ấy bằng mọi giá."

Điện thoại cúp máy với tín hiệu tốt từ bà. - Bà sẽ đợi tin tốt của cháu.

Anh thẫn thờ nghĩ về Đồng Dao Tâm, không hiểu sao tuy mới lần đầu gặp nhau nhưng anh lại cảm thấy rất quen thuộc.

" Alo, thư kí Phó, anh mau điều tra thêm về cô gái tên Đồng Dao Tâm cho tôi."

Buổi tối, tại một nhà hàng ở Thượng Thành.

" Cô Đồng, chân cô bị như vậy liệu có đi được không?"

Cô mỉm cười trả lời: " Không sao đâu quản lý, tôi vẫn còn đi được mà."

Đồng Dao Tâm là một người rất mạnh mẽ nên những chuyện này đối với cô chỉ là chuyện nhỏ.

Lúc đang đi ra ngoài thì bỗng nhiên cô vô tình đụng phải một vị khách.

" Xin lỗi, quý khách có sao không?"

" Chị Đồng Dao Tâm?"

Đồng Dao Tâm nhanh chóng ngước mặt lên. Khi biết được vị khách đó là ai, gương mặt của cô nhanh chóng biến sắc.

" Diệp Ái?!"

Hai chị em căng thẳng nhìn nhau, bầu không khí của họ vô tình khiến cho người khác chú ý đến.

" Hoá ra chị đang ở đây. Đồ khốn!"

Diệp Ái tát vào mặt Đồng Dao Tâm một cái thật mạnh khiến cho cô mất thăng bằng nên bị ngã về phía sau.

Sau đó cô ta tức giận nhìn Dao Tâm: " Cái tát này là để tôi trả đũa cho mẹ. Tại mẹ chị đã đánh mẹ tôi trước."

Những lời nói mà Đồng Diệp Ái phát ra khiến cho Đồng Dao Tâm nhớ lại đêm bão bùng ngày hôm đó.

Vốn dĩ hai mẹ con và người đàn ông tên Đồng Phó Bạc sống với nhau rất hạnh phúc, tuy nhiên vì sự xuất hiện của người thứ ba khiến cho ông ta không coi hai mẹ con cô ra gì nữa.

Vì vậy chỉ trong một đêm mà người cô gọi là cha đã đánh đập mẹ cô và đuổi cả hai mẹ con đi ra khỏi nhà, mặc kệ sống chết ra sao, để tình nhân và con gái bà ta ở lại.

Đồng Dao Tâm cố gắng ngồi dậy và thẳng tay trả lại đứa em kế của mình một cái tát:

" Cô không có quyền đánh tôi, đồ sâu rợm."

Diệp Ái rất dễ tức giận, bị nói như vậy không sao giữ bình tĩnh được mà lao đến khiến Dao Tâm bị thương ở phần mặt, sau đó cô ta còn cười với giọng điệu khinh miệt:

" Để tôi nói cho thứ bị đuổi ra khỏi là cô biết, nghe cho kĩ đây cha và mẹ tôi đã kết hôn rồi, bây giờ tên tôi là Đồng Diệp Ái - là đại tiểu thư của Đồng gia, còn cô mới chính là rác rưởi!"

Đồng Dao Tâm không tin được những gì mình vừa nghe, biểu cảm nhanh chóng biến đổi.

Rốt cuộc hai mẹ con cô đã làm chuyện gì nên tội mà phải bị ông ta đối xử như vậy?

Đồng Diệp Ái định đánh Dao Tâm để trả thù cho cái tát vừa nãy thì bỗng dưng bị ai đó chặn lại.

" Là tên khốn nào vậy? Mau buông ra! Có biết tôi là ai không?"

Nhưng không lâu sau đó, sắc mặt của cô ta nhanh chóng chuyển sang sợ hãi gấp bội khi nhận ra người đó là ai.

" Lục...Lục thiếu gia?"

Lục Nhất Dương không thương tiếc dùng lực bóp thật mạnh rồi thẳng tay ném tay cô ta sang một bên.

Rồi anh nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh Đồng Dao Tâm và bế cô lên trước mặt tất cả mọi người.

Hắn trừng mắt Đồng Diệp Ái, lạnh lùng nói với cô ta:

" Từ nay Đồng thị không cần phải gặp mặt tôi nữa. Biến đi!"

Sau đó anh rời đi trước sự kinh ngạc và hoảng hồn của mọi người trong nhà hàng.

Đồng Dao Tâm vừa nhìn là đã nhận ra anh:

" Có phải anh chính là người đàn ông ở trong bệnh viện không?"

" Phải , là tôi đây." - Anh trả lời cô.

Trong tâm lý hoang mang Đồng Dao Tâm vùng vẫy nói với hắn:

" Khoan đã, tôi còn công việc, không thể đi được."

Lục Nhất Dương: " Từ giờ cô không cần phải đi làm nữa."

Hắn bế cô lên xe của mình và trở về nhà ngay lập tức.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play