“Lu Lập, em nghe nói anh sắp về nước, phải không? Khi nào vậy? Nhắn tin cho em thời gian cụ thể, em sẽ ra đón anh.”
Không lâu sau, Lu Lập trả lời tin nhắn của Nhạc Lam Di: [Sáng thứ 5 anh bay, khoảng 9 giờ tối sẽ đến. Nhưng nếu lúc đó tối quá, em không cần phải ra đón đâu. Đường buổi tối nguy hiểm lắm.]
“Vâng, em biết rồi. Không sao đâu. Cũng muộn rồi, em dọn dẹp xong sẽ đi ngủ trước đây. Bai anh!”
Gửi xong tin nhắn, Nhạc Lam Di tắt màn hình điện thoại, dọn dẹp nhà cửa rồi lên giường ngủ. Cô không còn tâm trạng nào để ăn tối. Lòng cô không thể yên, trằn trọc mãi mà không tài nào ngủ được.
[Sáng hôm sau]
“Trời chuyển mưa rồi à? Vậy hôm nay chắc không giặt đồ được. Thôi, đành vậy.”
Mới 10 giờ sáng mà bầu trời nơi Nhạc Lam Di ở đã bị những đám mây đen kéo đến phủ kín, không còn thấy một tia nắng. Dự định phơi đồ và ra ngoài dạo chơi của cô cũng tan biến, kế hoạch đi ngắm suối cũng vì thế mà đổ bể.
Đang ở trong bếp, Nhạc Lam Di nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của Tề Hàn Phong: “Vợ ơi, anh đến rồi đây! Em ở trong nhà đúng không? Ra gặp anh một chút đi!”
Mặc dù nghe thấy nhưng Nhạc Lam Di vẫn làm ngơ, tiếp tục nấu ăn như không có chuyện gì. Một lúc sau không còn nghe thấy tiếng gọi của Tề Hàn Phong nữa, cô nghĩ chắc anh đã rời đi rồi. Mưa bắt đầu rơi, từ những hạt mưa nhỏ đến lớn dần. Ai mà muốn ra ngoài dầm mưa để cảm lạnh đâu cơ chứ?
Dù miệng Nhạc Lam Di lúc nãy nói cứng là vậy, nhưng Nhạc Lam Di vẫn không yên tâm. Cô mở cửa nhìn ra ngoài xem anh đã đi chưa. Bất ngờ, cô giật mình khi thấy Tề Hàn Phong vẫn đứng đó, áo quần ướt sũng, nhìn thẳng vào cửa nhà.
Khi cánh cửa vừa mở, ánh mắt anh và cô chạm nhau. Tề Hàn Phong mỉm cười, nói:
“Cuối cùng em cũng ra gặp anh rồi. Em tha lỗi cho anh rồi phải không? Vẫn còn yêu anh, đúng không?”
Nhạc Lam Di bước vào nhà, không nói một lời, nhưng vẫn để cửa mở. Đi sâu vào bên trong, cô mới cất tiếng gọi ra ngoài:
"Cửa mở sẵn rồi đấy, sao không biết tự vào? Đứng hứng mưa đầu mùa mà không hiểu chuyện gì. Bao nhiêu năm rồi, mà đầu óc vẫn úa như vậy."
Nghe vậy, Tề Hàn Phong chậm rãi bước vào nhà. Vừa bước qua ngưỡng cửa, Nhạc Lam Di đã ném cho anh một chiếc khăn và một bộ đồ nam - Nói trắng ra thì đó là đồ của anh, nhưng không hiểu vì sao lại xuất hiện trong nhà của Nhạc Lam Di:
"Nhà vệ sinh ở phía trong, vào thay đồ đi. Tôi sẽ pha thuốc cảm cho."
Tề Hàn Phong đồng ý rồi ngoan ngoãn đi thay đồ. Nhạc Lam Di đứng đó, đôi tay cầm ly thuốc cảm mà lòng dạ rối bời. Trong lòng cô là một khoảng trống vô tận, không lời nào có thể diễn tả được nỗi đau và sự bối rối đang dâng trào.
Cô đã thề rằng, dù có chết cũng sẽ không bao giờ gặp lại anh ta. Vậy mà, giờ đây, số phận như đang trêu ngươi, đẩy cô vào tình huống trớ trêu này.
Nhạc Lam Di thật không thể hiểu nổi. Mối quan hệ đã chấm dứt từ lâu, hai người đã không gặp nhau trong suốt một khoảng thời gian dài đằng đẵng. Tại sao anh ta lại xuất hiện vào lúc này? Rốt cuộc, Tề Hàn Phong muốn gì từ cô? Anh ta đang âm mưu điều gì?
Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, cô chợt cảm nhận một vòng tay quen thuộc vòng qua siết chặt eo mình. Tề Hàn Phong áp sát người, hơi thở anh phả nhẹ lên gáy khiến cô rùng mình.
Nhạc Lam Di giật bắn mình, nỗi sợ hãi đột ngột trào dâng. Cô xoay người lại, đẩy anh ra xa. Ly thuốc trên tay cô rơi xuống đất, vỡ tan thành trăm mảnh, mảnh thủy tinh văng khắp nơi.
Nhạc Lam Di hít một hơi thật sâu, nhưng không thể làm dịu đi cơn sóng cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ngực. Tề Hàn Phong đứng yên, ánh mắt đầy bất ngờ trước hành động lạnh lùng của cô. Cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
"Anh... ngồi xuống đi. Để tôi dọn dẹp chỗ này, rồi pha thuốc mới cho anh."
"Không cần đâu, không sao đâu. Anh không yếu đuối đến mức đó. Nhưng... em có chắc là mình sẽ ổn không?"
Nhạc Lam Di không đáp lại, chỉ cúi xuống nhặt những mảnh vỡ. Tay cô run rẩy không kiểm soát được, một mảnh thủy tinh sắc bén cứa sâu vào da, máu đỏ tươi ứa ra. Nhưng cơn đau thể xác chẳng là gì so với nỗi đau đang gào thét trong lòng cô. Cô tiếp tục nhặt từng mảnh vụn, máu nhanh chóng thấm ướt cả bàn tay.
Tề Hàn Phong không thể đứng nhìn thêm nữa. Anh kéo cô lên, giọng quát đầy lo lắng:
"Em điên rồi sao, Nhạc Lam Di? Em không cảm thấy đau à? Nhìn xem, máu chảy ướt hết cả tay rồi! Hộp y tế đâu, để anh khử trùng và băng lại cho."
Nhạc Lam Di giật mạnh tay ra khỏi tay anh: "Không cần! Tôi sẽ tự xử lý. Và... đừng chạm vào người tôi nữa. Anh làm tôi kinh tởm."
Cô quay người bước nhanh vào nhà vệ sinh, nước mắt lăn dài trên má. Tiếng nước xả ào ào lẫn với tiếng nấc nghẹn ngào. Cô rửa tay dưới dòng nước lạnh, chà xát mạnh lên vết thương, lên những nơi Tề Hàn Phong đã chạm vào, như muốn xóa đi mọi dấu vết của anh.
Sợ hãi, kinh tởm, đau đớn... tất cả những cảm xúc hỗn loạn ấy dồn nén trong lòng cô. Dòng nước lạnh và máu hòa quyện chảy xuống bồn. Một lúc sau, Nhạc Lam Di mới lấy lại được bình tĩnh, cẩn thận khử trùng và băng bó vết thương.
Updated 20 Episodes
Comments