LOVE REVENGE - TÌNH YÊU VÀ HẬN THÙ
Trên một chiến trường đẫm máu, vũ khí và con người hòa quyện trong hỗn loạn. Những người vô tội lần lượt ngã gục, tạo nên một cảnh tượng tàn bạo và đẫm máu. Giữa cảnh hỗn loạn đó, một người đàn ông khoảng ba mươi tám, bốn mươi tuổi đứng lặng lẽ, ánh mắt lạnh lùng quan sát. Nụ cười hiểm ác trên môi hắn ta như phản ánh sự thỏa mãn và tàn nhẫn, trong khi xung quanh là sự sụp đổ và sự tàn phá không thể tránh khỏi.
- Dọn dẹp sạch sẽ, tất cả những ai biết đến cuộc chiến này đều phải chết.
Giọng nói lạnh lẽo phát ra từ Phong Hàn Lương – lão đại của bang Bạch Ưng.
- Rõ, thưa lão đại.
Mùi máu tanh nồng nặc lan tràn trong không khí, khiến thuộc hạ của người đàn ông lạnh lùng phải run rẩy trước cảnh tượng khủng khiếp ấy. Họ nhanh chóng chia nhau ra dọn dẹp hiện trường, hối hả rời khỏi khu vực đáng sợ này. Ở một góc nhỏ cuối bức tường, tiếng khóc nức nở của một cô bé sáu tuổi vang lên. Khuôn mặt cô bé lấm lem, quần áo dính đầy máu. Cô bé ấy ôm chặt một người phụ nữ vào lòng, dường như tìm kiếm sự an ủi và bảo vệ trong cơn hoảng loạn.
- Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con mà...
Người phụ nữ nằm yếu ớt, ánh mắt đầy yêu thương nhìn vào đứa con gái bé nhỏ. Bà cố gắng nói những lời trăn trối cuối cùng, giọng nói nghẹn ngào và yếu ớt:
- Bảo… bảo bối của mẹ, con phải sống. Con hãy đi tìm Cao Minh Nguyệt…
Mỗi từ bà nói đều chứa đựng nỗi lo lắng và yêu thương sâu sắc dành cho đứa con gái mà bà yêu quý hơn cả mạng sống của mình. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, thể hiện sự đau đớn, nỗi lo lắng và lòng mong mỏi của một người mẹ trước giờ phút cuối cùng của cuộc đời.
Chưa kịp nói hết câu, người phụ nữ đã buông tay, để thân thể mình lả xuống. Nhìn mẹ ra đi, cô bé không kìm nổi sự hoảng loạn, khóc nấc lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé ướt đẫm nước mắt khi ôm chặt thi thể lạnh lẽo của mẹ, gào khóc trong nỗi đau tột cùng:
- Mẹ… mẹ ơi!
Những tiếng khóc vang lên trong không gian, phản ánh sự mất mát và nỗi buồn sâu sắc của một đứa trẻ đang phải chứng kiến sự ra đi của người mẹ yêu thương.
Từ xa, thuộc hạ của Phong Hàn Lương khi nghe thấy tiếng động lạ thì vội vã chạy đến. Khi họ tới nơi, chỉ thấy một cái xác nằm bất động trên mặt đất. Họ nhanh chóng dọn dẹp hiện trường rồi rời đi. Trong lúc đó, một người đàn ông khác, bế cô bé trong tay, tiến lại gần thi thể của mẹ cô bé. Anh quỳ xuống bên thi thể, nước mắt tràn đầy, thì thầm:
- Chị… em xin lỗi vì không giúp được gì cho chị.
- Mẹ ơi… hức…
Những giọt nước mắt và tiếng khóc hòa quyện trong nỗi đau xót và sự mất mát. Người đàn ông đó là Lỗ Thuyên – người mà mẹ cô bé đã cứu sống năm năm trước. Ông chú sau đó trở thành thuộc hạ của Phong Hàn Lương và trong trận chiến này, chú đã tận mắt chứng kiến người chị nuôi bị bắn chết mà bản thân không thể làm gì. Điều duy nhất ông có thể làm cho người chị quá cố là bảo vệ bí mật của con gái chị – Trần Bích Diệp. Ông nhìn cô bé với ánh mắt đầy âu lo và nói:
- Tiểu Diệp, chúng ta phải đi thôi.
Cô bé đáp lại với giọng nấc nghẹn:
- Nhưng mẹ của con…
Nước mắt vẫn đọng trên gương mặt lem luốc của cô bé, cơ thể nhỏ nhắn run rẩy theo từng tiếng nấc nghẹn ngào. Lỗ Thuyên kiên nhẫn an ủi:
- Ngoan nào, Tiểu Diệp. Mẹ con đã hi sinh để bảo vệ con. Con phải sống, hãy theo chú rời khỏi đây.
Khi nghe lời nói của Lỗ Thuyên, cô bé bỗng nhận thức rằng “mình phải sống”. Cô bé nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt, đứng dậy và ngoan ngoãn đi theo chú đến một ngôi nhà hoang ở ngoại ô thành phố A. Lỗ Thuyên đặt cô bé ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ, ánh mắt đầy nghiêm túc. Ông nói:
- Tiểu Diệp, từ giờ tên của con sẽ là Lâm Diệp. Con hãy nhớ kỹ cái tên này và quên cái tên Trần Bích Diệp kia đi.
Cô bé ngẩng lên, ngơ ngác hỏi:
- Tại sao vậy chú?
Lỗ Thuyên đáp, giọng đầy lo lắng:
- Vì có thể những người đã hại mẹ con sẽ quay lại tìm con và giết chết con.
Cô bé gật đầu, nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình:
- Vâng, con hiểu rồi.
Cô bé nhớ lại lời mẹ đã nói trước khi ra đi: tìm người tên Cao Minh Nguyệt. Người đó là ai chứ? Trần Bích Diệp chỉ có thể nhờ cậy Lỗ Thuyên để tìm hiểu về người này. Cô bé ngẩng lên hỏi:
- Chú Lỗ, Cao Minh Nguyệt là ai ạ?
Lỗ Thuyên bất ngờ khi nghe tên Cao Minh Nguyệt. Ông lắp bắp hỏi lại, vẻ mặt hiện rõ sự ngạc nhiên:
- Sao…sao cháu biết Cao Minh Nguyệt?
Cô bé đáp:
- Trước khi mẹ ra đi, bà ấy đã dặn cháu phải tìm người tên Cao Minh Nguyệt.
Lỗ Thuyên chấn động và kinh ngạc khi nghe Trần Bích Diệp nhắc đến Cao Minh Nguyệt. Mẹ cô bé sao có thể quen biết với Cao Minh Nguyệt được? Cao Minh Nguyệt là phu nhân của Lãnh Gia, hiện đang giữ chức chủ tịch tập đoàn Lãnh Thị – một trong ba tập đoàn lớn nhất trong nước, chỉ đứng sau Âu Dương Thị và Phong Thị. Khi thấy Lỗ Thuyên im lặng, Trần Bích Diệp lay lay tay chú, lo lắng hỏi:
- Chú Lỗ, chú sao vậy?
Lỗ Thuyên lấy lại bình tĩnh, đáp:
- À, chú biết người đó. Ngày mai chú sẽ đưa con đi tìm.
Cô bé gật đầu, ôm chặt lấy Lỗ Thuyên. Giọng nói của cô bé trầm lặng và trưởng thành, khiến người khác khó tin đây là một cô bé sáu tuổi:
- Ba con mất khi con còn trong bụng mẹ. Mẹ đã nuôi con đến tận bây giờ. Giờ mẹ cũng bỏ con đi, con chỉ còn chú là người thân. Chú đừng bỏ con nhé.
Lỗ Thuyên xúc động trước lời nói của Trần Bích Diệp, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má chú. Chú không dám tưởng tượng nếu bị Phong Hàn Lương phát hiện chú phản bội thì mạng sống của chú sẽ ra sao? Và ai sẽ chăm sóc Trần Bích Diệp. Lỗ Thuyên nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé, âu yếm nói:
- Tiểu Diệp, chú sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ con.
Updated 64 Episodes
Comments
Ngọc Diệp
Ra chapter mới đi :((
2024-08-29
2