" Nào hết giờ rồi, các em nghỉ trưa đi, tiết sau chúng ta bắt đầu học tiếp ". Giáo sư trên bục giảng đẩy đẩy cặp kính rồi xách cặp ra khỏi giảng đường.
Giáo sư vừa bước ra khỏi cửa, các học sinh đã nhốn nháo nhốn nháo bàn chuyện rôm rả, đâu đâu cũng tràn ngập hơi thở của thanh xuân tươi trẻ.
Nhược Ly nhìn khung cảnh xung quanh lặng lẽ thở dài, đáng tiếc là cô không có khái niệm thanh xuân, nếu có chắc thanh xuân của cô sẽ tận mấy ngàn năm cùng với lão sư phụ mất.
" Này Doãn Ly, sao bạn không đi giải lao?, mọi người ra hết rồi kìa, bạn có muốn đi cùng tôi không? ". Một cô bạn đeo mắt kính trông khá nghiêm khắc bước lại bắt chuyện với cô.
Cô lục lại trí nhớ của nguyên chủ, uh, nguyên chủ không có bạn bè gì, quanh năm suốt tháng chỉ đi lại giữa trường học và nhà nên hầu như không có nổi một người bạn.
" Ừ tôi đi, nhưng tôi và bạn có quen biết nhau à? ".
Nhã Tâm cảm thấy có chút ngại ngùng, nói sao thì cô và Doãn Ly chẳng quen biết nhau mà bây giờ cô lại tự tiện đi lại tính rủ cô đi cùng, nhưng nghe Doãn Ly nói vậy khiến cô không biết nên nói gì tiếp theo.
Dù sao thì trong lớp chỉ có ba người tách biệt với lớp học là cô và Doãn Ly cùng một bạn nam khác nữa nhưng cô khá ngại bạn nam đấy nên quay qua rủ Doãn Ly đi cùng.
Mặc dù lòng vừa ngại vừa không biết làm gì nhưng ngoài mặt cô vẫn là một bộ dáng nghiêm nghị: " Đúng là tôi và bạn không quen biết nhau nhưng dù sao tôi và bạn là người cùng chung cảnh ngộ, xem như có quen biết đi ".
' Này Đại Khuyển, cô gái này là ai và còn cái gì mà chung cảnh ngộ? '. Cô thắc mắc hỏi Đại Khuyển, chẳng lẽ nó đưa lộn kịch bản, nhưng người này gọi cô là Doãn Ly mà?.
[ Nhã Tâm, đóng vai trò làm nhân vật đá lót đường, tính tình có chút nghiêm khắc nhưng nhiều hơn là lạc quan, vui vẻ và tốt tính ].
[ Vì gia tộc có chút máu lạnh nên từ khi sinh ra cô vẫn là bộ dạng mặt lạnh với người khác trừ mẹ cô, bởi vì mặt lạnh mày nhẹ nên ở lớp không có bạn và gần như bị cô lập. Về sau gặp nam phản diện và yêu ngay cái nhìn đầu tiên, nhiều lần gây khó dễ cho nữ chủ. Mai sau bị hành cho tơi tả bởi nữ chủ, cuối cùng liên lụy cho gia tộc mà bị xử phạt nên mất ].
[ Còn chung cảnh ngộ là do Doãn Ly rất âm trầm, nhưng chủ yếu là Doãn Ly dùng dịch dung ].
[ Chắc cô chưa biết đâu, dung nhan của nguyên chủ thuộc loại cực phẩm nhưng cha Doãn bảo là gương mặt càng đẹp thì càng gặp họa nên nguyên chủ mới đeo một cặp kính dày, thêm lớp phấn nâu lên gương mặt cô và chấm tàn nhan gần hết mặt nên mới bị kì thị và cô lập ]. Ai kêu đám người đấy toàn nhìn mặt.
[ Ngoài hai người ra còn có đại boss, tính tình cổ quái, tóc xù dưới mắt, đeo kính dày nên người khác lầm tưởng cậu là mọt sách. Còn nữa, vì mỗi lần họp phụ huynh chỉ có mình cậu nên bị các giới nhà giàu trong lớp khinh miệt ].
[ Nguyên chủ mới chuyển về nên không ai biết gia cảnh nhà cô đâu, đừng lo ]. Đại Khuyển nói xong còn không quên quăng thêm một câu.
' À thì ra là kể sót, mà không ai biết gia cảnh nguyên chủ?, vậy thì chơi vui rồi đây '. Nói xong cô còn kèm theo một nụ cười bí hiểm khiến Đại Khuyển cảm thấy có chút run.
Đừng có nói với nó là bà cô này lên âm mưu, tính làm gì thế giới này nha?...
Nhã Tâm chỉ thấy cô nở một nụ cười có chút khó hiểu, lại cảm thấy xung quanh hình như giảm đi mấy độ, chưa kịp thắc mắc đã thấy người trước mặt cất tiếng nói, âm thanh như bài hát êm dịu lại mang chút hờ hững vang lên: " Ừ, bạn nói cũng phải, vậy chúng ta đi thôi, kẻo lại hết đồ ăn ". Nói xong không đợi người trước mặt phản hồi, Nhược Ly đã bước đi ngang qua người trước mặt.
Nhã Tâm có chút thất thần rồi nhanh chóng đuổi theo cô.
Cô phải công nhận một điều rằng, mặc dù bản thân đã nghe qua rất nhiều giai điệu âm thanh, nhưng cô lại có ấn tượng với giọng nói của Doãn Ly, giọng của cô có chút giống đàn violin, lại êm dịu như một bài hát cùng một chút giai điệu lạnh nhạt dẫu vậy lại rất hài hòa, cảm tưởng như đang nghe nhạc công hát vậy.
Tiếng bước chân của hai cô hòa vào dòng người nhộn nhịp, một người mặt lạnh đeo kính nghiêm khắc nhưng khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, một người trông nhỏ nhắn nhưng có chút xấu xí lại tỏa ra khí chất vương giả cùng hơi thở vô tình.
Hai người sánh bước với nhau có chút lạ lùng và... hòa hợp?.
-------------------------------------------------------------
Tới canteen, sau khi lấy phần ăn cô cùng Nhã Tâm chọn mọn bàn cạnh cửa sổ để ngồi.
Vừa ngồi xuống đã nghe âm thanh ngọt ngào, tràn trề năng lượng của một cô gái, kế bên cô là chàng trai cao trên m7 vẫn thong dong nghe cô luyên thuyên kể chuyện.
Đại Khuyển bất ngờ ngoi lên ngồi trên bả vai cô, lấy cái tay nhỏ nhỏ xinh xinh của mình chỉ vào cặp đôi đang bước lại gần chỗ cô: [ Hai người đó là nữ chủ và phản diện đó, chà trông hai người cũng xứng đôi vừa lứa ghê ha ]. Đại khuyển nói được vài câu lại khen nam phản diện cùng nữ chủ.
Nhược Ly có chút bất ngờ khi cô mới xuyên chưa tới một giờ mà đã gặp được nữ chủ, xem như vận khí cô tốt gặp được phản diện với nữ chủ sớm đi.
Nhưng cô chỉ là lướt mắt nhìn một lát rồi thu về, chuyển sang vấn đề khác: ' Mi hiện hình người khác không thấy à? '. Mặc dù là hỏi nhưng trên mặt cô chả có cảm xúc gì là bất ngờ hay ngạc nhiên.
[ Cô yên tâm, ngoài người kí kết linh hồn với tôi thì chẳng ai thấy được tôi ngoài cô đâu ].
Mặc kệ nó lảm nhảm bên tai mình, cô vẫn tục công cuộc đấu tranh với đồ ăn, người ta nói ăn được ngủ được là tiên!.
" Áh ". Trong canteen ồn ào đột nhiên bị lấn át bởi tiếng hét của nữ chủ, kéo theo đó là hàng ngàn con mắt đổ về phía vật thể đang bay trên trời.
" Vụt ", " Keng", hai thức âm thanh đồng loạt vang lên, tất cả ánh mắt ở canteen đổ dồn về một thân nữ nhỏ bé đang giữ trên tay khay cơm cùng muỗng vẫn nằm im si trên khay.
Nhược Ly lúc này mới thấy sai sai, ngẩng đầu lên đã đối diện với hàng ngàn con mắt nhìn cô trầm trồ, một số còn không nhịn được mà há hốc mồm, trong đầu đồng loạt cảm thán.
Người ta chưa ngẩng đầu vẫn có thể bắt dính khay cơm đang bay ngon lành!, thứ lỗi cho bọn người phàm tục như chúng tôi mạn phép hỏi kĩ năng gì đây?!.
Còn Nhược Ly bây giờ lại đang suy nghĩ khác.
Ban nãy trong lúc cô đang ăn thì cảm nhận được một vật thể mang sát khí đang bay lại phía mình nên mới vô thức chụp lấy, ai ngờ đâu... biết vậy cô né là được r, tại cái tay chết tiệt này không nghe lời, phải chặt!.
Để tránh cái tình trạng hai mắt đối ngàn con mắt cô đành mở miệng nói chuyện với nữ chủ: "Này bạn học Diệp, khay cơm này là của bạn? ". Vừa nói cô vừa cười trông có chút ngốc ngốc nhìn về phía nữ chủ, vì cô đeo kính dày nên hầu như không ai nhìn thấy được sát khí đang cuồn cuộn trong mắt cô.
Nếu cô không tránh hoặc chụp khay cơm chắc giờ nó bay lên đầu cô nằm rồi!.
Lúc này mọi người mới nhìn đến kẻ đầu xỏ mọi việc, thấy vậy 'Diệp Diêu Diêu' cũng ngại ngùng lên tiếng: " Xin lỗi bạn học, ban nãy tôi vấp phải thứ gì đó nên mới vô tình làm rơi khay cơm, cảm ơn bạn học vì cầm giúp tôi ". Nói xong, Diệp Diêu Diêu còn cúi đầu cảm tạ cô, nhưng Nhược Ly lại cảm thấy bản thân đã tổn thọ mất mấy trăm tuổi.
Cô cười khinh trong lòng, nghe xong còn hiểu nữ chủ muốn nói gì.
Nhìn xem, cả cái canteen sạch bóng loáng không có nổi một hạt bụi thế kia thì có "thứ gì" được kia chứ?, chẹp, nữ chủ này chẳng đáng yêu gì cả.
" Này bạn học Diệp, bạn nói vậy là sao? ". Một nữ sinh gần nơi nữ chủ ngã lên tiếng hỏi.
'Diệp Diêu Diêu' giật bắn người, giống như sợ hãi điều gì đó, giọng nói run run mở miệng đáp: " Tôi... tôi chỉ nói sự thật thôi mà ". Nói rồi cô nép vào lòng phản diện, một bộ dáng vô cùng yếu ớt như chú thỏ con run rẩy vì sợ.
Nữ sinh kia nhíu mày, ghét bỏ ra mặt dáng vẻ làm bộ làm tịch của 'Diệp Diêu Diêu', không khống chế được nên đã lỡ lớn tiếng nói: " Nói vậy chẳng khác gì cô nói chúng tôi ngán chân cô!? ".
Từ đầu Hoàng Thừa Trạch vẫn luôn im lặng nhưng nghe đến đoạn nữ sinh kia bật lại thì câu môi cười khinh, lên tiếng: " Ôi trời, cô đây là ganh tị với Diêu Diêu hay sao mà nói vậy?, cô nhìn xem bản thân có gì để tiểu Diêu đổ lỗi cho cô hay không?, bản thân còn chẳng bằng hạt cát thì đáng gì ".
Lời nói của Hoàng Thừa Trạch không mấy sát thương nhưng hành động tiếp theo của hắn khiến nhiều người ngỡ ngàng.
Chỉ thấy hắn lấy đi khay cơm trong tay của 'Diệp Diêu Diêu' sau đó thẳng thừng đổ lên đầu của nữ sinh kia.
Nữ sinh kia dường như bị sốc nên chẳng kịp phản ứng, mặc cho hắn ta đổ hết khay cơm lên đầu mình.
Còn Hoàng Thừa Trạch làm xong liền vứt khay xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nữ sinh như cảnh cáo lại như khinh thường, không lớn không nhỏ nói hai chữ: " Rác rưởi ".
Nói đoạn hắn kéo 'Diệp Diêu Diêu' đi, một cái cũng không ngoảnh đầu nhìn lại.
Nhược Ly từ đầu sau khi hết lời thoại cũng im lặng xem kịch, thẩm chí là lấy một ít bổng ngô của Đại Khuyển ra ngồi hóng chuyện, còn vui vẻ san sẻ cho Nhã Tâm một ít.
Cô không muốn xuất hiện nhiều, dù sao bản thân cô không thù không oán với nữ chủ nên tạm tha. Còn nam chủ cùng phản diện?, có thù ắt phải báo.
Cô không biết rằng, từ lúc cô chụp khay cơm đến giờ mọi hành động ngây ngô đều lọt vào mắt một người ở trong bóng tối.
Updated 103 Episodes
Comments