Nam thần tình địch (5)

Thôi xong! Chưa ăn cơm nhà mấy lần mà sắp đi ăn cơm tù rồi.

Tội nghiệt của Mạc Sinh Huyền đối với Ngô Sở Thịnh có thể nói là chất thành núi. Từ khi hắn nhận thấy Cố Tuyết Y dành một sự quan tâm và ánh mắt đặc biệt cho Ngô Sở Thịnh, Mạc Sinh Huyền không ngại mạng lớn mà liên tục khiêu khích, giở trò tiểu nhân với Ngô Sở Thịnh. Mặc dù bao lần như một, Ngô Sở Thịnh vẫn luôn lật ngược thế cờ, biến Mạc Sinh Huyền thành tên hề trong mắt mọi người nhưng hắn vẫn như một con gián đập mãi không chết.

Nghĩ tới đây, Bạch Tử không khỏi khâm phục tinh thần quật cường của nguyên chủ, bên cạnh đó cũng tiếc cho hắn không dùng thế mạnh của mình vào những thứ có ích hơn. Việc gì đường sáng sủa không đi, cứ đâm đầu vào chỗ chết. Nhưng hiện tại chứng minh cậu cũng sắp đi vào ngõ cụt của nguyên tác.

Trút một hơi thở dài, Bạch Tử rầu rĩ hỏi: "Vậy mày muốn tính toán như thế nào?"

Làm ơn đi nam chủ! Mau lôi cái nhân thiết ấm áp, trượng nghĩa của "thần mặt trời" ra dùng đi. Tha cho cậu lần này cậu thề sẽ làm trâu làm ngựa để bù đắp những lỗi lầm lúc trước của nguyên chủ cho.

"Nếu tính kỹ mọi thứ trước giờ cậu làm với tôi thì cái giá phải trả lớn lắm đấy!" Ánh mắt Ngô Sở Thịnh xẹt qua một tia lơ đãng, vế sau là hắn cố ý lên giọng chính là muốn thưởng thức sắc mặt của cậu.

Không phụ mong đợi của hắn, sắc mặt Bạch Tử tái nhợt hẳn, cậu còn chẳng nhận ra lưng mình đã vô thức thẳng lên, các đầu ngón tay đặt trên đùi đã cuộn chặt, bộ dạng trông vô cùng nghiêm trọng.

Ngô Sở Thịnh muốn phì cười ngay lập tức, thậm chí suýt quên mất mục đích thực sự hắn đến gặp cậu. Ý thức thể diện của mình sắp bị người trước mặt gián tiếp ném đi, Ngô Sở Thịnh nghiêm giọng nói tiếp: "Hiện tại văn phòng hội sinh viên đang thiếu người trầm trọng, trong khi công việc cần xử lý ngày càng quá tải. Tôi chợt nhớ tới cậu đang nợ tôi nên đây là cơ hội tốt để thanh toán nợ nần, từ giờ đến khi tốt nghiệp cậu sẽ làm việc cho hội sinh viên dưới sự giám sát của tôi. Yên tâm tôi cũng không phải người nhỏ nhen, những việc tôi giao chỉ là những việc vặt vãnh thôi. Thấy thế nào?"

"Kêu tao làm chân sai vặt cho mày ư?" Bạch Tử sửng sốt, khó hiểu lấy tay chỉ vào mặt mình.

"Khả năng của cậu cũng chỉ có bấy nhiêu, đòi hỏi hơn khó cho cậu quá." Ngô Sở Thịnh nhướn mày cười nhạo.

Bạch Tử khoanh tay trước ngực, cặp mắt tràn đầy hoài nghi đánh giá Ngô Sở Thịnh: "Bao nhiêu người tài sẵn sàng phục vụ dưới trướng của mày, cớ gì lại chọn một kẻ bất tài như tao? Chưa kể tao thừa biết mày cũng không ưa gì tao và tao cũng vậy, cần gì phải khó xử cho đôi bên. Mày không sợ tao ra tay phía sau à?"

Con ngươi Ngô Sở Thịnh hơi co rút. Không thể nhầm lẫn cái thần thái sắc sảo này đã từng xuất hiện vào ngày hôm đó.

Để ngồi ở vị trí cao, từ nhỏ Ngô Sở Thịnh phải luôn để mắt mọi thứ xung quanh mình, hắn được dạy chủ quan trước mọi sự thay đổi nhỏ đều có thể lãnh hậu quả to lớn khôn cùng. Từ ngày hôm đó trở về, những hành động và lời nói của Bạch Tử cứ khiến cho hắn phải đắn đo, một kẻ cố chấp tới điên cuồng như Mạc Sinh Huyền sao có thể đột ngột thông suốt mà ứng cứu hắn và Cố Tuyết Y. Thậm chí tự nguyện không xuất hiện trước mặt hắn, ngoan ngoãn sống bình lặng chỉ vì sợ Mạc Sâm. Nhắc tới Cố Tuyết Y hắn càng thêm không tin cậu dễ dàng từ bỏ nàng. Không thể có chuyện tự nhiên quay ngoắt thay đổi như vậy được.

Ngô Sở Thịnh từng chắc chắn cậu đã dám bày ra kế hoạch đáng sợ như hôm đó thì về sau sẽ còn âm mưu những thứ còn kinh khủng hơn, lúc ấy chỉ đang giả vờ giả vịt để hắn buông lỏng cảnh giác mà thôi.

Nhưng kỳ lạ thay, theo những gì hắn quan sát từ những ngày qua, ngoài việc cậu tự dưng thay đổi về ngoại hình khiến mọi người một phen chấn động thì đúng là cậu đã giữ lời, hoàn toàn bất động, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Điều này khiến cho hắn có chút bất ngờ xen lẫn hiếu kỳ, hắn vẫn linh cảm cậu còn đang giấu giếm thứ gì đó. Vì vậy, hắn quyết định sẽ trực tiếp thăm dò cậu và phương án "giữ địch trong tầm mắt" là lựa chọn sáng suốt nhất.

"Cậu nghĩ mình có thể tổn hại tới tôi sao?" Ngô Sở Thịnh nhếch miệng cười, hắn không đợi cậu phản ứng nữa, lấy ra một tờ giấy và chiếc chìa khóa để vào tay cậu, nhã nhặn nhắn nhủ, "Đây là bản đồ và chìa khóa phòng làm việc của tôi. Sáng mai việc cậu có mặt ở đó hay không sẽ là điều kiện để tôi tới gặp Mạc tổng để "bàn việc riêng" không đấy. Tôi muốn phòng mình sạch sẽ mỗi khi bước vào và nhân tiện, tôi không muốn nghe cậu xưng hô bất lịch sự “mày - tao” với tôi lần nào nữa nhé!"

Nói xong Ngô Doãn Thịnh xoay người đi mất, để Bạch Tử ở lại với khuôn mặt mộng bức cùng tâm trạng ngổn ngang.

[Tiểu Nguyệt, ta ảo giác nam chủ mới vừa đe dọa và sai vặt ta đúng không?]

[Không phải ảo giác đâu, nó là sự thật thưa ký chủ.]

[Sự thật em gái ngươi! Kế sách quan sát từ xa của ta đi tong một nửa mất. Chưa kể mai là ngày nghỉ, ta còn có chuyện quan trọng phải làm nữa!]

[Xin lỗi ký chủ, hệ thống là độc nhất, không có em gái.]

[......]

Sáu giờ sáng ở bên ngoài cửa sổ, gia đình chim sẻ vẫn đang say giấc nồng trong cái tổ ấm áp thì bên trong Mạc gia, Bạch Tử đầu bù tóc rối vì tiếng chuông báo thức kêu inh ỏi. Cậu hậm hực bước vào nhà tắm và bước ra với sự hoảng loạn bởi vì đã ngủ quên trong bồn tắm hơn nửa tiếng đồng hồ. Cậu vội vội vàng vàng thay quần áo, chạy xuống bếp quơ lấy đồ ăn rồi phi thẳng ra xe, miệng ngậm bánh sandwich hối thúc tài xế tăng ga.

Mò đường cả buổi Bạch Tử mới tìm được phòng hội trưởng, vừa bước vào trong cậu liền tức tốc tìm khăn chổi bắt đầu công cuộc lau dọn, đợi tới khi cậu quệt mớ mồ hôi trên trán thì đúng lúc đồng hồ điểm tám giờ.

Cửa phòng mở ra Ngô Sở Thịnh bước vào, đập ngay mắt hắn là Bạch Tử đang ngồi thở hồng hộc trên sofa, miệng không ngừng nguyền rủa hắn.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Bạch Tử phản xạ nhìn sang, thấy Ngô Sở Thịnh đang dựa người vào cửa nhìn cậu, miệng liền tự động khép lại, cậu giả vờ nhún vai, hắng giọng đánh lạc hướng: "Tao khụ… tôi đã làm xong mọi thứ, cậu xem xem."

Ngô Doãn Thịnh không đáp, hắn tiến đến gần bàn, duỗi ngón tay vuốt một đường thẳng trên mép bàn xong giơ lên đánh giá: "Không tệ."

Chú bé người gỗ Bạch Tử tự khắc vênh mặt: "Tất nhiên."

"Thoải mái rồi thì khiêng cái thùng giấy đó đi theo tôi." Ngô Sở Thịnh điểm điểm ngay góc phòng.

"Cái gì! Chưa xong việc nữa hả?"

Nhìn vẻ mặt khủng hoảng của Bạch Tử, Ngô Sở Thịnh nổi lên ác thú vị, hắn giả vờ gấp gáp bước đi ra khỏi phòng: "Hôm nay còn nhiều việc cần phải làm, nhanh lên."

Bạch Tử vò đầu bứt tai, cam chịu vác cái thùng giấy to hơn nửa người cậu, chật vật đuổi theo bước chân hắn. Đi mãi không thấy dừng khiến cậu bắt đầu dấy lên nghi ngờ hắn đang chơi xỏ cậu. Đợi mấy câu mắng trong lòng cậu sắp trào ra khỏi miệng, hắn mới dừng trước một cửa phòng lớn, trên cửa treo một tấm bảng lớn .

Đẩy cửa đi vào, Bạch Tử choáng ngợp khi chứng kiến ở bên trong. Đáng lẽ không nên gọi nó là văn phòng vì nó giống thư viện quốc gia hơn. Trải dài từ cửa đến bàn họp chung là hàng chục, hàng trăm kệ sách nối đuôi nhau không ngừng.

Đèn chùm luôn sao, có khoa trương quá không vậy? Cũng may cậu chỉ bị bắt lau dọn phòng hội trưởng không thôi, nếu bắt dọn cả văn phòng hội sinh viên thì cậu thà đi du lịch rồi out sớm khỏi thế giới này.

"Ngơ ngác đủ rồi. Bắt đầu làm việc chính thôi." Ngô Sở Thịnh đã ngồi vào vị trí đầu bàn, hắn vỗ vỗ ghế bên trái mình, ý chỉ cậu mau đến ngồi.

Bạch Tử nhanh chóng tiến đến, đặt thùng giấy lên bàn, cậu thắc mắc hỏi: "Sao không thấy một ai đến?"

"Tất cả phòng ban của trường đều không làm việc vào cuối tuần. Hội sinh viên cũng tương tự."

"Hả? Vậy sao chúng ta phải ở đây chứ?!"

Nói như thế chẳng lẽ chỉ có hai người đơn độc ở trong nguyên cái trường to bự này sao? Đã vậy ban nãy cậu còn một mình đi tìm phòng nữa, lỡ như có thứ gì "không sạch sẽ" bám theo cậu thì biết phải làm sao? Mợ nó, quá kích thích rồi!

Ngẫm trong đầu Bạch Tử không tự chủ xích ghế lại gần Ngô Sở Thịnh hơn.

"Có nhiều giấy tờ cần hội trưởng phải xử lý gấp trong tuần nên không có cuối tuần nào là tôi không ở đây."

"Làm việc một mình ư?”

"Tất nhiên! Không thể bắt ép các thành viên khác ở lại, điều đó là vi phạm điều lệ của trường."

"Ha hả! Thế còn tôi bị bắt ở lại cùng là do lấy việc tư bù đắp thành việc công phải không?!" Bạch Tử úp mặt xuống bàn, kìm nén cơn nóng giận.

"Điều đó quá rõ ràng." Ngô Sở Thịnh nhún vai, hắn lôi đống giấy tờ kèm theo con dấu trong thùng ra ngoài để xuống trước mặt, "Giờ nhiệm vụ của cậu là chờ tôi đóng mộc giấy tờ rồi xếp chúng theo đúng mã số, hiểu chưa?"

"Biết rồi!" Bạch Tử lườm hắn một cái.

Giữa hai kẻ (từng) là kẻ thù, trước kia mỗi lần đứng chung là một bầu trời ngập tràn mùi thuốc súng. Giờ đây trong khung cảnh văn phòng hội sinh viên im ắng không ai lên tiếng thế mà thập phần hài hòa.

Năng lực làm việc siêu cường của Ngô Sở Thịnh không thể nghi ngờ. Tờ đơn cuối cùng được hắn đóng mộc xuống, cậu bên cạnh vẫn đang loay hoay cầm xấp giấy tờ xếp vào đúng chỗ.

Ngô Sở Thịnh âm thầm đưa mắt về phía Bạch Tử. Thời gian bất tri bất giác trôi qua, Bạch Tử cũng hoàn thành công việc của mình. Cậu duỗi người thư giãn cơ bắp, quay đầu sang định nói chuyện với Ngô Sở Thịnh thì rơi vào ánh nhìn sâu hút của hắn, tựa như rơi xuống lòng biển đen thăm thẳm, lệnh người hít thở không thông.

Trong cơn quẫn bách, Bạch Tử nuốt nước bọt cố gắng trấn định bản thân, cậu hé môi đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt: "Còn công việc nào nữa không?"

"Công việc của cậu hôm nay đã hết. Dù gì cũng là bữa đầu tiên, khởi động chút thôi." Ngô Sở Thịnh thu lại tầm mắt, trả lời.

Bạch Tử nhanh nhẩu đứng dậy, tay với lấy áo khoác: "Vậy tôi về đây."

"Ngày mai nhớ đến đấy."

Tay Bạch Tử khựng lại giữa không trung, cậu nhăn mày: "Nữa sao?"

"Từ giờ hãy làm quen với việc ngày cuối tuần đều phải có mặt ở đây phụ việc cho hội sinh viên đi."

"Hừ!" Bạch Tự khịt mũi bất mãn đi về.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play