Mạc Sinh Huyền, cậu quả thực rất chói mắt.
Đáy lòng Ngô Sở Thịnh dấy lên một cảm giác bất phục, hắn siết chặt vô lăng, chân đạp mạnh phanh xe. Bạch Tử thiếu phòng bị mất đà ngã về phía trước, đợi an thần lại cậu phẫn nộ la lên: "Lên cơn à!"
"Là đèn đỏ."
Cú thắn xe đột ngột khiến sắc mặt ung dung tự tại của Bạch Tử khó coi lên, nhờ thế mà vơi đi bớt phần nào khó chịu trong lòng Ngô Sở Thịnh. Hắn lấy lại bình tĩnh nói tiếp: "Nếu muốn trả đồ thì cậu mua cái khác trả. Đồ người khác sờ qua thì nó đã trở thành của người đó, tôi vốn không thích dùng lại đồ của người khác."
Người cũng tương tự, Cố Tuyết Y đã đính ước với người khác thì mọi chuyện của nàng đều không liên quan tới hắn.
Người thông minh như cậu chắc phải tự hiểu rồi đúng không?
Nhưng đầu óc Bạch Tử chỉ nhanh nhạy trong một số chuyện thôi, thâm ý vạn tường của Ngô Sở Thịnh vô thức biến thành ý tứ khác trong tai Bạch Tử, quả thực là cậu đã hiểu câu nói đó theo đúng nghĩa đen.
Ra là nãy giờ nhặng xị vì thói ở sạch.
Bạch Tử thở ra một câu, cảm tưởng chính mình vô cùng thấu tình đạt lý: "Một chiếc cà vạt thôi mà tưởng gì, muốn hai hay ba chiếc tôi đều mua cho cậu."
Nhất cậu rồi đấy thân chủ. Tôi đối tốt với cậu như vậy, cậu cũng phải cố gắng để tôi hoàn thành tốt nhiệm vụ nha.
Mặc cho ông nói gà bà nói vịt, không ai hiểu rõ ý của đối phương nhưng trong lòng cả hai cũng đã hòa hoãn hơn. Bầu không khí nhẹ nhàng dần khiến cho Bạch Tử chìm vào giấc ngủ, có lẽ cơ thể quá mệt mỏi nên lúc cậu tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Nhìn lại trên người là quần áo ngủ mềm mại, xung quanh là căn phòng quen thuộc của nguyên chủ, đầu Bạch Tử hiện một loạt chấm hỏi.
[Nam chủ đã bế ký chủ về phòng.]
[WTF?! Sao hắn đột ngột đối xử với ta tốt thế?]
[Hệ thống vô pháp xác định.]
Có mặt trời mọc đằng tây Bạch Tử mới tin, người ngại dơ như Ngô Sở Thịnh tài nào động vào người cậu, nhất là lúc thân thể cậu đang nhơ nhớp. Chưa nói tới quan hệ của cả hai chưa thân thiết tới độ vạch áo cho người xem lưng... khụ tuy tục ngữ dùng không đúng ngữ cảnh lắm nhưng không thể nào có chuyện đó xảy ra.
[Ký chủ nghĩ gì vậy? Người thay đồ cho ký chủ là Mạc lão gia, nam chủ chỉ mang ngươi lên tới phòng thôi.]
[.….....]
Xin lỗi, là ta nghĩ quá nhiều.
Bạch Tử mang khuôn mặt đáng tiếc vào nhà vệ sinh cọ rửa, lúc cậu xuống phòng ăn liền bị thái độ hớn hở hỏi thăm của vợ chồng Mạc xoay cho chóng mặt.
Đem tâm trạng ngổn ngang vào trường chẳng màng đến khung cảnh xung quanh không có lấy một bóng người, Bạch Tử tiến đến mở tủ đựng đồ, mở cửa tủ ra đập ngay vào mắt là một tờ note màu vàng, bên trên ghi ngay ngắn: [Vì sự cố Nguyên gia ngày hôm qua, trường đã hủy toàn bộ các buổi học sáng nay. Riêng cậu mang theo tài liệu ôn tập tới phòng tôi.]
Không cần hỏi "tôi" ở đây là ai, Bạch Tử liền cuốn gói sách vở chạy tới phòng hội trưởng hội sinh viên.
"Cậu! Sao cậu dám đối với tôi như thế hả ?!" Bạch Tử không kiêng nể xông vào phòng hội trưởng, bao nhiêu cảm xúc hoài nghi lẫn bất mãn cứ vậy trào ra hết.
"......Lễ hội trường tháng sau chúng ta vẫn như cũ mà triển khai. Em đi thông báo với mọi người đi." Ngô Sở Thịnh ngồi trên ghế sofa đối mặt với một nữ sinh có gương mặt nghiêm túc đang ôm xấp giấy tờ ghi ghi chép chép, nhìn kỹ nàng trông rất quen thuộc.
"Vâng hội trưởng." Nói xong, hội phó Tiểu Giáp mặt không đổi đi ra ngoài rồi đóng cửa, tác phong vô cùng chuyên nghiệp mà còn tinh ý giúp lật tấm bảng tránh làm phiền.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, Ngô Sở Thịnh nhu nhu ấn đường, chớp mắt nhìn về phía Bạch Tử đang á khẩu, mặt đỏ lên hết như con tôm luộc.
"Còn đứng ngây ra làm gì, ngồi xuống đi."
Nghe Ngô Sở Thịnh lên tiếng, Bạch Tử ngồi xuống phía đối diện, lập tức hổ thẹn ôm mặt rên rĩ như đang khóc: "Hình tượng nam thần mới nổi của tôi!"
Thực sự lúc này cậu rất xấu hổ, trong thâm tâm tự giác đánh vào mặt mình vì cái tội hấp tấp.
Thấy Bạch Tử quẫn bách, Ngô Sở Thịnh vừa buồn cười lại vừa có chút tội nghiệp, hắn rót cho cậu ly trà an ủi: "Tiểu Giáp không phải người để tâm mấy chuyện vặt vãnh đâu, cậu đừng suy nghĩ nhiều."
Hớp một ngụm nước Bạch Tử cũng dần lấy lại tỉnh táo, cậu trừng mắt người đối diện: "Tại sao nguyên trường được nhận thông báo nghỉ, sao chỉ có mình tôi là không biết? Uổng công tôi cứu mọi người vậy mà giờ tôi lại bị đối xử như vậy."
"Vài tuần nữa là thi, cậu đã chuẩn bị tới đâu?" Ngô Sở Thịnh phớt lờ câu hỏi của Bạch Tử, mở sổ ghi chép của cậu tiện tay lật vài trang.
"Hỏi làm gì?"
"Cậu trốn gần hết hai phần ba số tiết học, nếu không qua bài kiểm tra định kỳ bắt buộc phải học lại."
"Sao cậu biết?" Bạch Tử mộng bức hỏi.
Ngô Sở Thịnh hơi hắng giọng, đóng lại sổ ghi chép: "Các thầy cô nói."
Sao có thể để cậu biết tôi theo dõi cậu ở rừng trúc mỗi ngày chứ.
Bạch Tử gãi đầu lúng túng: "Thì sao chứ? Cậu cũng có tham gia đầy đủ lớp học đâu."
"Có cần tôi đem thành tích các bài kiểm tra định kỳ của tôi cho cậu xem?" Ngô Sở Thịnh gác chân, tựa tiếu phi tiếu trả lời: "Xem sơ bài vở ghi chép, cậu hổng kiến thức cũng kha khá đó. Tôi dám chắc bảy mươi phần trăm cậu sẽ rớt kỳ thi định kỳ sắp tới. Nếu Mạc tổng nghe được tin này, hẳn là cậu sẽ bị treo lên đánh đúng chứ hả?"
"Cậu!" Bạch Tử tức giận đến nghẹn lời nhưng trong lòng phiền muộn vô cùng.
Không có sự trợ giúp từ hệ thống buộc cậu phải tự lực cánh sinh. Ngay cả việc học tập còn không giải quyết ổn thỏa nói gì tới chuyện thay đổi số phận cho thân xác này. Cơ mà bài vở quá nhiều làm cậu không biết bắt đầu từ đâu.
"Tôi sẽ giúp cậu." Nói đến đây, Ngô Sở Thịnh cố tình thả chậm giọng nói: "Dù sao tôi cũng không thể để người ngoài nghĩ bạn của Ngô Sở Thịnh có năng lực thua kém được."
Bạch Tử sững người, cậu tròn mắt không tin nổi vào tai mình: "Bạn gì chứ?"
"Hiện giờ anh em Nguyên gia đều nghĩ tôi với cậu là bạn bè, cha mẹ cậu cũng nghĩ như thế. Chẳng lẽ bọn họ không hỏi cậu về tôi sao?"
"Vậy cậu cũng nghĩ chúng ta là bạn sao?" Ma quỷ xui khiến Bạch Tử vô thức buộc miệng hỏi.
Tới lượt Ngô Sở Thịnh không phản ứng kịp, đuôi mắt hắn khẽ giật nhưng qua vài giây đã trấn định lại. Hắn khom người tới gần Bạch Tử, thu nhỏ giọng nói, âm thanh phát ra trầm ấm tựa như gieo ma chú: "Bỏ qua mọi hận thù từ trước, hiện tại tôi đối với cậu bằng chân tâm. Còn cậu thì sao?"
"Tôi......" Đắm sâu trong ánh mắt nồng liệt của Ngô Sở Thịnh, Bạch Tử bỗng thất thần, đầu óc trống rỗng không nghĩ ra được câu trả lời.
[Ký chủ, ngươi đừng để bản thân cuốn theo nam chủ, ngươi chỉ còn 1 lần OOC cuối cùng thôi!]
Tiếng hệ thống cắt ngang hoàn hảo khiến Bạch Tử tỉnh táo trong chớp mắt.
"Tôi không biết." Cậu đẩy Ngô Sở Thịnh ra, cố gắng bảo trì khoảng cách giữa hai người.
Khuôn mặt Ngô Sở Thịnh hiện lên nét thất vọng, tuy vậy hắn vẫn tận tình giúp Bạch Tử bắt đầu kế hoạch ôn luyện cấp tốc.
[Quào! Không hổ là nam thần thế giới này, mê lực quá kinh người rồi. Trong phút chốc ta còn nhầm tưởng hắn đang thổ lộ với ta. Chậc! Giờ ta đã hiểu được phần nào nữ chính rồi!]
[Xém chút nữa là ký chủ đồng tình với nam chủ.]
[Mà thực ra nếu hiện tại ta có thừa nhận làm bạn với nam chủ thì lần OOC cuối cùng cũng chẳng mất đi.]
[Tại sao chứ?]
[Ngươi lại quên những lời ta từng nói sao? Chỉ cần khôn khéo biến hóa tình huống với nhân thiết cho phù hợp thì OOC sẽ không đến. Để ta giải thích cho ngươi lần nữa, theo một cách khác.]
[Đầu tiên, sau một thời gian thử nghiệm thì ta nhận ra Mạc Sinh Huyền không phải là kẻ ngốc. Hạn chế của nguyên thân chỉ đơn giản là cực kỳ căm ghét nam chính và cực kỳ si tình nữ chính. Trạng thái yêu hay ghét, nếu quá độ đều khiến người ta mù quáng và đương nhiên mù quáng thì hành động rất thiếu suy nghĩ. Nguyên tác chỉ cho thấy những gì mà kẻ sáng tạo ra nó muốn thấy, vậy nên nội tình bên trong mỗi nhân vật đều bị che khuất một phần. Nếu muốn phơi bày tất cả sự thật của thân xác này, ta cần phải tìm hiểu kỹ càng và biến chuyển một cách khéo léo thì nhân thiết mới không bị vỡ.]
[Các mối quan hệ trong cốt truyện cũng tương tự, chỉ cần nghĩ ra cách biến chuyển khôn khéo thì cốt truyện có thảm tới đâu đều có thể cứu vãn được. Cũng nhờ hai lần ta OOC, ra mặt bảo vệ Ngô Sở Thịnh nên hiện tại nam chủ hiểu rằng ta không phải người xấu, cùng lắm là loại người ngoài cứng trong mềm, sự kiện chấn động trước kia cũng chỉ khiến cậu ấy nghĩ là do ta yêu quá hoá rồ mà thôi. Mà bây giờ “hết yêu nữ chính” thì ta đã vô hại, nếu có đồng ý làm bạn nam chủ thì vẫn trong ngưỡng chấp nhận của cậu ấy nên sẽ không OOC đâu.]
[Ký chủ thật anh minh.]
[......Hình như lần trước ta giải thích, ngươi cũng nói câu này. Thật tình không biết ngươi có thực sự hiểu những gì ta nói không nữa.]
Cho nên đây chính là điểm khác biệt giữa trí tuệ nhân loại cùng trí tuệ nhân tạo?
Phải mau chóng cho Tiểu Nguyệt nâng cấp thôi.
Updated 29 Episodes
Comments