Mái tóc đen buông xuống cặp vai thon gầy, hai chân dài thẳng tắp núp sau làn váy hoa trắng. Gương mặt vừa diễm lệ vừa xa cách hiện tại sáng bừng lên như xuân nở sau đông dài, cặp mắt hạnh lấp lánh cùng với đôi môi khẽ cong hiện lên ý cười hướng về phía Ngô Sở Thịnh.
Cố Tuyết Y!
Đột ngột bị nữ chính tập kích tới tận cửa. Bạch Tử rơi thỏm vào thế trở tay không kịp, đang rối trí không biết làm sao thì quét mắt thấy cửa phòng nằm ngay bên cạnh, cậu lập tức cướp lấy thẻ khóa từ trong tay Ngô Sở Thịnh rồi chui tọt vào phòng, tiện thể đóng cửa lại.
Chưa được ba giây bình tĩnh, Bạch Tử đã bị hệ thống nóng nảy trách móc.
[Hệ thống thiết nghĩ Mạc lão gia thực không sai khi gọi ký chủ là Mạc thỏ đế. Ký chủ a! Ngươi quên mục tiêu của mình rồi à? Tách nam chủ và nữ chính thành nước sông không phạm nước giếng cơ mà.]
[......Hình như thành ngữ đó ngươi dùng không đúng lắm.]
[Hãy gác chuyện đó sang một bên! Ký chủ là đang tạo cơ hội cho hai người đó tiếp xúc với nhau đấy!]
[Ta chịu thôi! Ta đã hứa không xuất hiện trước mặt nữ chính, hiện trường mà có mặt ta sẽ trở nên kỳ quái lắm!]
[Nhưng để trở thành người bảo vệ cho nam chủ thì phải túc trực bên hắn 24/7 chứ.]
[24/7 thì hơi quá. Nhưng ta tạm quan sát qua ống nhòm cửa cũng được.]
Lúc này Tiểu Nguyệt mới thôi cằn nhằn.
Bị bỏ mặc bên ngoài, Ngô Sở Thịnh đáy mắt toát ra tia không mấy vui vẻ. Quả nhiên là bị dáng vẻ chạy trối chết của Bạch Tử làm cho khó chịu. Hắn chuyển ánh mắt sang người con gái trước mắt, hơi mất kiên nhẫn hỏi: "Có chuyện quan trọng gì mà Cố tiểu thư đích thân đến tìm tôi?"
Quay sang Cố Tuyết Y, khuôn mặt nàng từ khi thấy Bạch Tử bỗng nhiên cứng đờ. Hẳn là lần đầu tiên nàng cảm thụ qua có người nhìn thấy nàng liền cắm đầu bỏ chạy.
Nhưng mà dáng dấp trông rất quen mắt.
Chờ khi Ngô Sở Thịnh lên tiếng mới hoàn hồn lại, tuy vậy nét mặt Cố Tuyết Y vẫn không giấu được sự nghi hoặc, nàng lướt qua lời của Ngô Sở Thịnh, trực tiếp hỏi: "Anh ấy thuộc gia tộc nào thế, trông anh ấy vừa lạ cũng vừa quen?"
Dạo gần đây nàng thực sự quá bận rộn, Cố lão gia không ngừng hối thúc nàng về kế hoạch kia, luôn mồm càm ràm về việc thực hiện nghĩa vụ sinh con, duy trì giống nòi cho gia tộc hơn là suốt ngày chúi mặt xử lý giấy tờ, chẳng một chút quan tâm nàng có mệt mỏi hay không. Tâm trạng phiền nhiễu nhưng vẫn phải tỏ ra ngoan ngoãn trấn an Cố lão gia cho nàng thêm thời gian.
Gần hai tháng qua nàng đã không tham gia lớp học, ngay cả bài thi định kỳ cũng phải xin làm đề riêng. Nàng hoàn toàn không có thời gian dư dả để lên bảng tin trường xem những chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ duy sự kiện ở tiệc kế thừa của Nguyên gia là nàng có nghe qua mà thôi.
"Cậu ấy là Mạc Sinh Huyền."
"Sao có thể!" Đồng tử Cố Tuyết Y khẽ run, miệng lắp bắp không ngừng: "Nhưng… nhưng hai người..."
Sao có thể?!
Tên quái dị điên cuồng bám riết theo nàng sao có thể là một thanh niên tuấn tú như thế được! Vả lại không phải hai người không đội trời chung với nhau sao, sao giờ lại ở chung một phòng! Phòng là tự chọn cơ mà, mối quan hệ của hai người đã thay đổi tới mức nào? Nàng đã bỏ qua bao nhiêu thứ?
Bằng một câu nói của Ngô Sở Thịnh đã khiến vô số thắc mắc trào ra trong đầu Cố Tuyết Y, nàng đã thực sự chấn kinh.
Mặc dù Cố Tuyết Y buộc miệng rất nhỏ nhưng Ngô Sở Thịnh vẫn không nghe sót một chữ, hắn càng lúc càng nóng lòng nhưng phải cố nhẫn nại chờ xem mục đích Cố Tuyết Y tới tìm hắn.
"Em vốn biết tôi ở cùng cậu ấy, vì thế mới đến tận cửa chờ, sao giờ lại tỏ ra bất ngờ như vậy?"
"Em..." Cố Tuyết Y vội che miệng, ánh nhìn chuyển sang chỗ khác.
Quả thực nàng đang nắm trong tay danh sách phòng ở của cả trường, nhưng thứ nàng quan tâm chỉ có một mình Ngô Sở Thịnh, nên danh sách đó nàng chỉ xem lướt một vòng, nhanh bỏ quên luôn cái tên ở cùng phòng với hắn.
Bởi đời nào nàng có thể lường trước được Ngô Sở Thịnh sẽ ở cùng với Mạc Sinh Huyền, nhất là sau mọi chuyện.
Mặc kệ suy nghĩ của Cố Tuyết Y, Ngô Sở Thịnh không kiêng kỵ nói tiếp: "Trời cũng tối rồi, đây là phân khu cho nam sinh, dù là nhà tài trợ cho trường nhưng em ở đây lâu cũng không hay, có gì cứ nhắn tin cho tôi."
"Không phải!" Nhận ra ý tứ muốn đuổi khách của Ngô Sở Thịnh, Cố Tuyết Y lập tức khẩn trương, nàng nắm lấy tay Ngô Sở Thịnh, gò má hơi phiếm hồng: "Tối mai có tiết mục chèo thuyền thả hoa đăng, anh ngồi cùng thuyền với em nhé?"
"Lần trước tiệc của Nguyên gia là do em quá qua loa khi chỉ nhắn tin mời anh đi cùng nhưng lần này em trực tiếp thỉnh cầu anh, nên anh sẽ không từ chối đúng không?" Lại sợ như mình bắt ép Ngô Sở Thịnh, Cố Tuyết Y bổ sung thêm: "Dẫu sao đây cũng là hoạt động cuối cùng của anh ở trường, em rất muốn được tham gia với anh."
Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, Bạch Tử trong phòng tim nảy lên một nhịp.
Nữ chính từ khi nào đã bạo dạn tới mức này? Rồi còn thân chủ của cậu sao đứng ngây ra như phỗng thế? Nói hoặc làm gì tiếp đi.
Dán tư thế con thằn lằn lên vách cửa, đã vậy mắt nhắm mắt mở nhìn qua ống nhòm cửa quả thực rất đau lưng và nhức mắt, nhưng vì chức nghiệp Bạch Tử đành cắn răng chịu đựng.
Đang lúc nóng lòng chờ Ngô Sở Thịnh nói tiếp thì túi quần trái của cậu khẽ rung lên. Bạch Tử vội vàng chụp mở điện thoại, nhìn rõ cái tên hiện trên màn hình, chân mày cậu khẽ nhướn.
"Cậu gọi có việc gì sao, Tư Mẫn?"
Ở phía chân trời xa, tọa trong văn phòng của một tòa nhà cao chọc trời nằm giữa trung tâm quốc nội, Nguyên Tư Mẫn ngồi trên sofa đối diện đống giấy tờ công ty, tay phải cầm điện thoại, nhã nhặn nói: "Tình hình thi cử ổn chứ? Dạo này tôi có chút bận rộn nên không hỏi thăm cậu được."
Nói đến đây, Bạch Tử mạc danh cảm thấy mối quan hệ giữa cậu và Nguyên Tư Mẫn quả thực kỳ diệu. Sau bữa tiệc kinh hoàng kia, Nguyên Tư Mẫn thường xuyên chủ động hẹn gặp cậu đi dạo phố, đôi ba lần đầu cậu còn ngại ngùng từ chối nhưng dần dà quen thân, đôi khi cậu và nàng còn cùng nhau ngồi tám chuyện cả chiều ở quán cà phê. Bạch Tử cũng không giấu diếm quá khứ nhếch nhác của nguyên thân, khi nghe xong Nguyên Tư Mẫn vừa tốt bụng an ủi vừa nhiệt tình khích lệ cậu. Một tuần trước thi nàng còn giúp cậu tổng hợp bài vở, Bạch Tử cũng rất thức thời, tự giác giúp nàng xách túi mỗi khi đi mua sắm hay hộ tống nàng về nhà lúc trời đã khuya. Người ngoài cuộc nếu không hiểu rõ chuyện còn nhầm tưởng cả hai đang yêu đương.
Cao Chấn chính là một ví dụ điển hình.
Giống như suy nghĩ của Bạch Tử, Cao Chấn là một tên cuồng em gái, mọi chuyện liên quan tới Nguyên Tư Mẫn hắn đều rất nghiêm túc suy xét, thấy cậu và nàng chỉ nhen nhóm qua lại, hắn liền vác bộ mặt nghiêm trọng tới nhà Bạch Tử hỏi cho ra lẽ, dọa cậu xém tưởng hắn tới thanh toán chuyện xưa. Cũng may Nguyên Tư Mẫn kịp thời chủ trì đứng ra nói rõ rằng nàng và cậu chỉ là áo bông và quần bông tri kỷ, mạng nhỏ cậu mới được bảo toàn tới giờ phút này.
Chỉ duy nhất một điều làm Bạch Tử vẫn phiền muộn mãi thôi, đó chính là cậu đã dùng mọi cách gặng hỏi mối quan hệ giữa Nguyên Tư Mẫn và Ngô Sở Thịnh, nàng vẫn cứ một điệu bộ cười né tránh chuyển chủ đề.
"Cậu mới đầu nhập cho Nguyên gia, bận sự vụ là điều tất yếu nên không sao cả. Chuyện thi cử thì yên tâm tôi đã rất chăm chỉ ôn bài, chắc chắn là sẽ qua thôi." Bạch Tử nhìn sàn nhà, chớp chớp đôi mắt mỏi.
"Thật may quá, nghe cậu suýt chút nữa là mất tư cách thi tôi còn đang lo, cậu nói như vậy tôi cũng an tâm hơn." Nguyên Tư Mẫn hơi giãn nét mặt.
"Hiện tại tôi đang tham gia hoạt động ngoại khóa của trường không tiện gặp, đợi vài ba ngày nữa chúng ta đi ăn lẩu đi, tôi mới biết một tiệm dạo gần đây đang nổi." Bạch Tử chép miệng, xoa xoa chiếc bụng đói của mình.
"Ăn lẩu sao? Trời cũng dần chuyển thu rồi ăn lẩu cũng hợp đấy." Nguyên Tư Mẫn sờ cầm như đang suy tư, rồi đột nhiên nàng nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong lên tinh ranh.
"Nhưng mà không cần đợi vài ba ngày nữa đâu, ngày mai tôi sẽ tới đảo Y gặp cậu. Vậy nha, tạm biệt\~ tút...tút..."
Bạch Tử không kịp phản ứng: "......"
Tình bạn kỳ diệu này cậu tưởng chỉ có trong tiểu thuyết thôi chứ.
[Vốn dĩ ký chủ cũng đang trong tiểu thuyết mà.]
Một Cố Tuyết Y bất ngờ xuất hiện, một Nguyên Tư Mẫn đang gần đến, nam chủ vẫn còn kỳ kèo bên ngoài cửa, cậu thì ngơ ngác ở trong phòng.
Mợ nó! Làm thơ bốn dòng được luôn rồi này.
Xong việc với Nguyên Tư Mẫn, Bạch Tử vứt ngay điện thoại sang một bên, tiếp tục dõi mắt ra ngoài cửa. Đáng sợ thay, bóng dáng của Ngô Sở Thịnh và Cố Tuyết Y đã bốc hơi từ khi nào, cậu nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài, khắp bốn phía hành lang giờ đây không một bóng người.
Một nỗi khủng hoảng bất ngờ ập tới, mùi thuốc mê trên người Cố Tuyết Y ngày hôm đó cậu còn chưa điều tra rõ, mà giờ chỉ lơ là một chút là Ngô Sở Thịnh biến mất. Nam chủ lỡ có mệnh hệ gì cậu còn thiết tha ăn lẩu cái gì nữa chứ!
[Tiểu Nguyệt, Ngô Sở Thịnh bây giờ đang ở đâu, có Cố Tuyết Y ở bên cạnh chứ?]
[Nam chủ đang trên đường ra hang động cạnh biển, chắc hắn tính kiểm tra công tác cùng với thành viên hội sinh viên. Ký chủ yên tâm không có Cố Tuyết Y gần đó.]
Cuối cùng Bạch Tử cũng trút được áp lực trong lòng, cậu thầm nghĩ hẳn là tối muộn Ngô Sở Thịnh mới trở về, tranh thủ thời gian này cậu đi tắm rồi sà xuống khu vực nhà hàng kiếm thức ăn bỏ bụng sau.
Updated 29 Episodes
Comments