Chương 2: Có thể dạy bảo

Không khí trong lớp học ngay lập tức trở nên sôi nổi khi xuất hiện một nhân vật mới. Sự tò mò xen lẫn thắc mắc hiện rõ trên gương mặt của từng học sinh. Một vài bạn nam háo hức, phấn khích vì lớp có thêm một cô gái, trong khi một số cô gái lại không ngừng liếc ngang liếc dọc, dò xét rồi nhếch môi cười mỉa mai.

"Mình còn đẹp hơn hẳn" một bạn nữ xì xầm với bạn bên cạnh.

Trong một góc lớp, một nhóm nam sinh bắt đầu tụ tập, bàn tán về người mới.

"Ở đâu ra lại có thêm cô em nữa trong lớp 12D thế này? Trông cũng không phải hạng tầm thường đâu."

"Nghe nói là từ trường khác chuyển đến. Này, đánh giá thử xem nhan sắc thế nào?"

"Tôi thấy cũng bình thường thôi. Ngoài dáng người cao ráo ra thì chẳng có gì nổi bật cả. Còn tưởng là hoa khôi nào chứ."

"Ha! Hoa khôi chuyển vào lớp chúng ta sao? Đừng mơ, đồ ngốc. A Đại, cậu xem cô ấy thế nào?"

Trương Đại Kỳ chỉ liếc nhìn một cái rồi cười nhẹ.

"Các cậu nói nhiều quá rồi đấy. Người ta xinh hay không thì cũng có ảnh hưởng gì tới các cậu đâu."

Thật vậy, mặc dù Tiểu Mỹ đang ở độ tuổi dậy thì, vẻ ngoài của cô vẫn chưa có gì quá nổi bật. Cô không có đôi mắt to tròn hay làn da trắng mịn màng như nhiều người mơ ước. Điều duy nhất gây chú ý có lẽ là chiều cao vượt trội. Thế nhưng Tiểu Mỹ lại nổi bật ở sự thông minh và chăm chỉ. Dù không có vẻ ngoài hoa mỹ, cô gái này lại sở hữu khả năng học tập đáng nể. Nếu được phát triển trong môi trường tốt, chắc chắn Tiểu Mỹ sẽ còn vươn xa.

Lâm Thiếu Mai, cô giáo chủ nhiệm của lớp, tằng hắng mấy tiếng để gây chú ý, cố gắng làm dịu bớt không khí xì xào trong lớp. Đứng bên cạnh cô, Tiểu Mỹ vẫn cúi gầm mặt, không dám đối diện với cả lớp. Để khuấy động bầu không khí, cô Lâm nở nụ cười tươi và giới thiệu:

"Hôm nay, lớp chúng ta sẽ có thêm một thành viên mới. Đây là Tống Tiểu Mỹ, bạn sẽ là học sinh mới của lớp mình. Bạn ấy vừa chuyển từ một trường gần đây sang. Sau này, các em giúp đỡ bạn nhé!"

Dưới lớp, những tiếng cười khúc khích lại vang lên.

"Giúp đỡ? Chúng ta có thể giúp đỡ gì chứ?"

Nhìn Tiểu Mỹ vẫn cúi đầu, không biểu lộ chút cảm xúc, cô Lâm có chút ái ngại. Cô cố gắng tiếp tục:

"Tiểu Mỹ, em có điều gì muốn giới thiệu với các bạn không?"

"Em không."

Một lần nữa, sự trả lời ngắn gọn của Tiểu Mỹ làm cô Lâm khẽ chùng xuống, nhưng cô đã quá quen với sự bướng bỉnh của các học trò trong lớp 12D. Với một lớp đầy những học sinh cá biệt như thế này, mọi tình huống không mong đợi đều có thể xảy ra.

"Lớp trưởng, từ nay Tiểu Mỹ sẽ ngồi cạnh em. Nếu bạn ấy cần gì, em giúp đỡ bạn nhé."

Tiếng ồ à nổi lên khắp lớp. Trương Đại Kỳ, một học sinh quậy phá khét tiếng, vốn được cho ngồi riêng để tránh gây rối, giờ đây lại có bạn ngồi cạnh. Cả lớp học chỉ còn lại chỗ trống bên cạnh Đại Kỳ, nên Tiểu Mỹ không còn lựa chọn nào khác.

Đại Kỳ đứng bật dậy, cười lớn.

"Em sẽ chăm sóc bạn thật tốt, thưa cô!"

Cô Lâm đẩy nhẹ Tiểu Mỹ về phía chỗ ngồi, nói nhỏ:

"Em về chỗ đi rồi chúng ta bắt đầu tiết học."

Tiểu Mỹ nhanh chóng bước xuống cuối lớp, ngồi vào chỗ bên cạnh Đại Kỳ. Vừa ngồi xuống, cô đã bị một loạt nam sinh xung quanh xô đẩy, bắt chuyện.

"Xin chào, cậu tên Tiểu Mỹ phải không? Mình là Triệu Anh Quốc, chúng ta làm quen nhé."

"Còn tôi là Lương Thanh Sơn."

"Cậu thấy lớp chúng ta thế nào? Ai cũng rất vui vẻ và hòa đồng."

Dù cho những lời chào hỏi dồn dập, Tiểu Mỹ vẫn không mảy may bận tâm, chỉ lấy sách vở ra và chăm chú lắng nghe cô Lâm giảng bài. Thái độ này càng làm cho mấy tên nam sinh khó chịu, cảm giác như bị phớt lờ hoàn toàn.

"Coi thường người khác đấy à? Hỏi mà không thèm trả lời!"

"Cô nàng này còn điên hơn cả bọn mình nữa."

Trong khi lớp học trở lại với nhịp điệu hỗn loạn quen thuộc—người ăn vụng, người ngủ gật, kẻ thì làm việc riêng—Tiểu Mỹ vẫn tập trung chép bài, không để bất kỳ điều gì làm phân tâm. Hơn một tiết học trôi qua, Đại Kỳ đã quan sát Tiểu Mỹ kỹ lưỡng. Cô gái này không nói chuyện, không đáp lại bất kỳ ai, cứ im lặng, cặm cụi viết như thể sống trong thế giới riêng của mình.

Đối với một người sôi nổi như Đại Kỳ, việc phải ngồi cạnh một bạn học lầm lì như Tiểu Mỹ thực sự khiến anh cảm thấy khó chịu.

"Này, cậu có bị làm sao không đấy?" Đại Kỳ không kìm được nữa, lên tiếng.

Không nhận được phản hồi nào, anh càng thêm bực tức nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.

"Cậu học giỏi vậy, biết làm bài này không? Chỉ cho tôi với."

Tiểu Mỹ vẫn im lặng, không một lời đáp. Đến lúc này, Đại Kỳ không chịu nổi nữa, đập mạnh bàn.

"Cái cậu này, cậu có nghe thấy tôi nói không?"

Tiếng động lớn làm cả lớp giật mình, cô Lâm ngừng giảng bài, quay xuống nhìn chằm chằm Đại Kỳ.

"Lại là em nữa sao, Trương Đại Kỳ? Em lại gây rối gì vậy? Bài tập trên bảng đã làm xong chưa?"

"Em chỉ hỏi bài Tiểu Mỹ nhưng bạn ấy không thèm trả lời" Đại Kỳ cằn nhằn.

Cô Lâm lắc đầu, thở dài. Cô biết rõ tính cách của Đại Kỳ, học hành không chú tâm, lúc nào cũng gây rối. Đó là một trong những học sinh khiến cô luôn đau đầu.

"Bài tập đã viết trên bảng từ lâu mà em chưa chép vào vở. Học hành như thế sao? Mau lên bảng làm bài cho cô!"

Đại Kỳ càu nhàu, bước lên bảng, không quên liếc nhìn Tiểu Mỹ đầy hậm hực.

"Cậu hại tôi rồi đấy" anh lẩm bẩm khi đi ngang qua cô.

Nhưng khi đứng trước bảng, Đại Kỳ không tài nào giải được bài toán cô Lâm giao. Anh cầu cứu mấy người bạn, nhưng không ai giúp được vì cả lớp cũng chẳng biết làm. Đó là lý do Đại Kỳ, dù học dở nhưng vẫn đứng đầu lớp, một lớp mà năng lực học tập chẳng mấy ai khá khẩm.

"Em nào giải được bài này không? Nếu có, lớp trưởng sẽ được về chỗ. Nếu không, em ấy sẽ bị phạt đứng góc đấy." cô Lâm nói.

Trương Đại Kỳ tuyệt vọng. Nhưng giữa lúc không ngờ, Tiểu Mỹ bất ngờ đứng dậy. Cô bước nhanh lên bảng, lấy phấn và bắt đầu viết lời giải, từng bước một, rõ ràng và chính xác. Cả lớp lặng im, ngỡ ngàng trước khả năng của cô.

Cô Lâm nhìn bài giải của Tiểu Mỹ, kiểm tra lại từng dòng rồi hài lòng gật đầu. Đây thực sự là điều mà cô không ngờ tới. Cuối cùng, cô cũng có một học sinh chịu học trong cái lớp 12D này.

Trương Đại Kỳ thế là được tha cho về chỗ. Lúc ổn định vị trí không quên liếc nhìn Tiểu Mỹ, cô ấy vẫn là gương mặt không quan tâm sự đời này. Đại Kỳ vô cùng đắc ý có lẽ là do lời nói vừa rồi của anh đã dọa sợ cô nên Tiểu Mỹ mới lên bảng giúp anh giải nguy như thế. Suy cho cùng cũng là một người biết điều, nếu kiên nhẫn có thể dạy bảo được. Đó là những lời mà tâm tư Đại Kỳ đang nghĩ về cô.

Hot

Comments

Phi Phi

Phi Phi

tự tin ớn

2024-10-08

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Lớp học đặc biệt
2 Chương 2: Có thể dạy bảo
3 Chương 3: Kẻ bắt nạt
4 Chương 4: Cái tát
5 Chương 5: Góc khuất của quá khứ
6 Chương 6: Kẻ lập dị
7 Chương 7: Vết sẹo lớn
8 Chương 8: Bí mật về vết sẹo
9 Chương 9: Đại phú gia
10 Chương 10: Vị thế 12D
11 Chương 11: Thi đấu
12 Chương 12: Chiến thuật
13 Chương 13: Tâm điểm chú ý
14 Chương 14: Người giỏi nhất
15 Chương 15: Rùa rụt cổ
16 Chương 16: Đưa cô về nhà
17 Chương 17: Bơi lội
18 Chương 18: Không quan tâm nữa
19 Chương 19: Bảo vệ
20 Chương 20: Đối diện quá khứ
21 Chương 21: Nếu cậu muốn, mình có thể thử
22 Chương 22: Căn cứ bí mật
23 Chương 23: Món quà may mắn
24 Chương 24: Chiến thắng đầu tiên
25 Chương 25: Món quà của A Đại
26 Chương 26: Trường Đại học
27 Chương 27: Tớ đợi cậu ở An Khánh
28 Chương 28: Buổi biểu diễn văn nghệ
29 Chương 29: Bố mẹ Đại Kỳ
30 Chương 30: Cải thiện thành tích
31 Chương 31: Xưởng gạch
32 Chương 32: May mắn lớn nhất
33 Chương 33: Chu Thục Quân
34 Chương 34: Phòng cấp cứu
35 Chương 35: Đôi tình nhân
36 Chương 36: Món quà tạm biệt
37 Chương 37: Vào Đại Học
38 Chương 38: Phát thanh viên
39 Chương 39: Sunset
40 Chương 40: Tâm Tư Giữa Đời Thường
41 Chương 41: Lần gặp lại
42 Chương 42: Sau 5 năm
43 Chương 43: Nằm trong dự tính
44 Chương 44: Buổi phỏng vấn
45 Chương 45: Dùng bữa
46 Chương 46: Bỏ lại một mình
47 Chương 47: Ra nước ngoài
48 Chương 48: Cố Minh Phong tỏ tình
49 Chương 49: Thổ lộ
50 Chương 50: Gia đình hoàn hảo
Chapter

Updated 50 Episodes

1
Chương 1: Lớp học đặc biệt
2
Chương 2: Có thể dạy bảo
3
Chương 3: Kẻ bắt nạt
4
Chương 4: Cái tát
5
Chương 5: Góc khuất của quá khứ
6
Chương 6: Kẻ lập dị
7
Chương 7: Vết sẹo lớn
8
Chương 8: Bí mật về vết sẹo
9
Chương 9: Đại phú gia
10
Chương 10: Vị thế 12D
11
Chương 11: Thi đấu
12
Chương 12: Chiến thuật
13
Chương 13: Tâm điểm chú ý
14
Chương 14: Người giỏi nhất
15
Chương 15: Rùa rụt cổ
16
Chương 16: Đưa cô về nhà
17
Chương 17: Bơi lội
18
Chương 18: Không quan tâm nữa
19
Chương 19: Bảo vệ
20
Chương 20: Đối diện quá khứ
21
Chương 21: Nếu cậu muốn, mình có thể thử
22
Chương 22: Căn cứ bí mật
23
Chương 23: Món quà may mắn
24
Chương 24: Chiến thắng đầu tiên
25
Chương 25: Món quà của A Đại
26
Chương 26: Trường Đại học
27
Chương 27: Tớ đợi cậu ở An Khánh
28
Chương 28: Buổi biểu diễn văn nghệ
29
Chương 29: Bố mẹ Đại Kỳ
30
Chương 30: Cải thiện thành tích
31
Chương 31: Xưởng gạch
32
Chương 32: May mắn lớn nhất
33
Chương 33: Chu Thục Quân
34
Chương 34: Phòng cấp cứu
35
Chương 35: Đôi tình nhân
36
Chương 36: Món quà tạm biệt
37
Chương 37: Vào Đại Học
38
Chương 38: Phát thanh viên
39
Chương 39: Sunset
40
Chương 40: Tâm Tư Giữa Đời Thường
41
Chương 41: Lần gặp lại
42
Chương 42: Sau 5 năm
43
Chương 43: Nằm trong dự tính
44
Chương 44: Buổi phỏng vấn
45
Chương 45: Dùng bữa
46
Chương 46: Bỏ lại một mình
47
Chương 47: Ra nước ngoài
48
Chương 48: Cố Minh Phong tỏ tình
49
Chương 49: Thổ lộ
50
Chương 50: Gia đình hoàn hảo

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play