Không Có Điểm Chung

Không Có Điểm Chung

Chương 1.

Mặc Vũ là một streamer nổi tiếng trên mạng xã hội, chuyên về tựa game bắn súng nhưng cũng thường xuyên chơi các tựa game khác.

Hắn làm việc này kể từ hè năm mười bảy tuổi, cũng không hẳn là mười bảy. Sinh nhật hắn tháng chín, lúc đó hắn vừa học xong lớp mười hai.

Bố mẹ hắn muốn hắn ra ngoài đi làm thêm kiếm chút tiền, dù sao cũng là tuyển thẳng đại học, không cần thiết phải ôn thi.

Mặc Vũ lại không muốn ra ngoài, lúc đó lại vừa hay được bạn rủ chơi game, còn giới thiệu cho hắn tựa game mà mình đang chơi.

Hắn ban đầu không có hứng thú. Thực vậy, bắn súng? Chỉ là một tựa game nhàm chán, toàn giết chóc giết chóc.

Nhưng rủ vài lần, Mặc Vũ vẫn là quyết định vào chơi thử.

Lần đầu chơi không tốt, đồng đội của bạn hắn chửi hắn quá trời.

Lựu đạn ném dưới chân, đặt mìn dưới chân rồi dẫm vào, ném bom keo không chuẩn xác, bắn súng thì chẳng giết được địch mà còn bị địch giết ngược lại, vừa vào đã bị địch headshot một phát vào đầu.

Bạn của hắn nhìn mà lực bất tòng tâm, vừa cản vừa nói sẽ kèm cặp lại hắn, mục đích là để hắn chơi ổn hơn.

Sau mười trận bị kéo thua liên tiếp, Mặc Vũ bị kéo vào khoá huấn luyện. Bị huấn luyện suốt một đêm.

Bạn hắn hôm sau liền nói:”Bắn được đấy, không hổ là học bá ha, học gì cũng giỏi”

Mặc Vũ nói:”Ngôn Phong, tao vừa coi người ta live game mày dạy tao chơi”

Ngôn Phong nghe xong liền nói:”À, đó gọi là streamer về game ấy, có khá nhiều mà, bọn họ do đánh cho fan xem nên ranh khá cao và có nhiều người bật hack lắm”

Mặc Vũ đột ngột im lặng, Ngôn Phong hỏi ngay:”Sao vậy?”

Mặc Vũ hỏi:”Có tiền không?”

Ngôn Phong “Hả?” một tiếng hỏi:”Tiền? Mày cần tiền gấp à? Mặc dù bố mày là giáo sư đại học nhưng mẹ mày là chủ tịch Lục Phong mà, mày thiếu tiền được chắc?”

Mặc Vũ trả lời:”Không phải, bố mẹ bảo tao đi làm thêm, coi như kiếm chút việc làm trong thời gian rảnh rỗi, dù sao tao cũng tuyển thẳng, không cần tham gia kì thi đại học”

Ngôn Phong nghe xong liền “À” một tiếng rồi bảo:”Nghề này có tiền nha, nhưng nếu mày đánh trên live không thì chẳng có đâu, nó tuỳ thuộc vào số lượng người sẽ donate cho mày đó, sau đó khi số lượng người theo dõi trang của mày vừa đủ thì mày phải gửi đơn xin kí hợp đồng với game mày muốn hợp tác, đại loại vậy, như vậy mỗi ngày mày đánh game tầm tầm năm tiếng là cuối tháng có tiền”

Mặc Vũ rơi vào trầm tư. Ngôn Phong hỏi ngay:”Mày định làm? Đánh không ổn định như mày thì không chắc đâu”

Mặc Vũ lại hỏi:”Lương bao nhiêu sau khi kí?”

Ngôn Phong trả lời:”Còn tuỳ ấy”

Mặc Vũ liền nói:”Được, vậy làm thử đi”

Ngôn Phong bị thằng bạn doạ một trận, hỏi ngay:”Mày đùa à? Không giỡn đúng không? Thật à?”

Mặc Vũ liền nói:”Ừ, nghỉ hè khá nhàm chán, cũng nên thử một chút”

Lúc Mặc Vũ nói chuyện này với bố mẹ, hai người chỉ nhìn nhau, sau đó mẹ hắn mở lời:”Có thể”

Bố hắn cũng gọn lỏn hai chữ:”Cũng được”

Một chủ tịch công ty không có ý kiến thì thôi đi, một giáo viên như bố hắn mà lại dễ dàng đồng ý vậy á? Mặc Vũ cũng khá kinh ngạc trước bố mình. Còn mẹ thì...bà ấy không quản việc hắn làm cho lắm.

Ví như, năm tuổi đánh nhau với con nhà hàng xóm, bà chỉ hỏi:”Thắng hay thua?”

Mặc Vũ trả lời:”Thua rồi”

Bà bảo:”Mẹ cho tiền, đi học võ đi, học bao nhiêu cũng được, đừng có đánh thua người ta”

Năm sáu tuổi, Mặc Vũ lần nữa đánh nhau với con nhà hàng xóm, vẫn là đứa trẻ đó.

Mẹ hắn chỉ hỏi:”Thắng hay thua?”

Mặc Vũ trả lời:”Hoà ạ, cậu ta cũng học võ rồi ạ...”

Mẹ hắn chỉ “chậc” một tiếng, dáng vẻ ghét bỏ vô cùng. Bố hắn thì kéo hắn đi giáo huấn những hai tiếng mới thả.

Lên bảy, hai người lần nữa đánh nhau một trận, nhưng lần này là bên ngoài, không có ai chứng kiến.

Lúc quay về, mặt mũi Mặc Vũ bầm dập, có chút thương tích nhẹ. Mẹ hắn nhìn lướt qua rồi hỏi:”Lại thằng nhóc đó à?”

Mặc Vũ gật đầu thay câu trả lời. Mẹ hắn liền hỏi:”Thắng hay thua?”

Mặc Vũ hai mắt sáng rực bảo:”Thắng ạ, cậu ta bị con đấm bầm con mắt, cào nhát ở cổ, năm đường rướm máu, còn bị con nắm tóc giựt cho khóc chạy về”

Bà nghe xong liền bảo:”Tốt”

Chỉ một chữ.

Bà không quan tâm lắm, chỉ cần con trai thích là được, nhưng con nhà hàng xóm thì phải đánh, đánh đến khi sợ thì thôi. Có cậu nhóc nào như nhà bên, đi qua nhà Mặc Vũ chơi liền làm gãy cây son của mẹ hắn, xé vụn đống tài liệu bố hắn soạn rồi lại xé cả bài tập về nhà của hắn, cả tài liệu và hồ sơ công ty mẹ hắn, hợp đồng trăm tỷ cũng bị xé vụn một hai lần.

Mẹ hắn, Vân Nhã không khuyên khích đánh nhau, nhưng nếu là cậu nhóc nhà bên thì có thể.

Mẹ của đứa nhóc kia cả ngày nói:”Con em còn nhỏ, nó có biết gì đâu, chị đừng trách nhé”

Vân Nhã sau khi con trai đánh thắng, bị đối phương tìm tới mắng vốn. Vân Nhã liền che miệng cười bảo:”Con chị nó còn nhỏ mà em, nó có biết gì đâu, giống con em vậy đó, xé mất tài liệu soạn dạy của chồng chị, hồ sơ và tài liệu công ty của chị, ngay cả hợp đồng trăm tỷ của công ty chị cũng bị nó xé mà em, bài tập của Mặc Vũ cũng bị con em xé mất vài lần rồi, chị cũng có mắng vốn bao giờ đâu em”

Ngay hôm sau...nhà hàng xóm chuyển đi.

Mặc Vũ hỏi bố:”Bố thật sự không cấm à?”

Bố hắn nổi khùng tại chỗ:”Cấm cái gì? Có đứa trẻ nào như con không? Học cũng nên kết hợp vừa học vừa nghỉ ngơi, con học một cái liền ngoài giờ ăn cơm ra bố mẹ còn chẳng thể nói chuyện hay nói gì với con do con cả ngày đều học, chơi game thôi mà, chẳng làm sao cả, con nhà người ta ngủ ngày mười hai tiếng, con nhà mình ngủ năm tiếng, năm giờ sáng đã dậy học một tiếng trước khi đi học, chẳng có đứa nào như con cả”

Mặc Vũ không cười, còn mẹ hắn lại nhanh chóng cười lớn, sau đó bật lại chồng:”Còn không phải thừa hưởng từ ông à? Năm đó ông nửa đêm còn chạy đến nhà tôi réo tôi xuống lấy đồ ăn khuya, năm giờ sáng lại bị ông lôi đầu dậy học bài, giấc ngủ của tôi chập chờn sau khi làm bạn gái ông đó”

Hot

Comments

Bon Bum

Bon Bum

...

2025-01-28

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play