Trịnh Hoàng Dương

Trịnh Hoàng Dương

Chương 1

Trịnh Hoàng Dương là đứa con đầu lòng của Trịnh Vũ và Hoàng Lâm Chi! 

Chính xác hơn, nó chỉ là một sai lầm hai người họ lỡ tạo ra trong một cuộc chơi mà thôi.

Sau khi phát hiện Hoàng Lâm Chi mang thai, Trịnh Vũ lập tức muốn cô phá cái thai ấy đi, anh và cô chỉ là gặp dịp thì chơi, chẳng ai trong hai người muốn dính líu đến người kia. Nhưng ngặt nỗi sức khỏe của Hoàng Lâm Chi không cho phép cô phá thai, một phần cũng do cha mẹ thúc giục, hai người đành cùng nhau tiến vào lễ đường.

Sau này khi ở chung rồi, phát hiện người kia cũng có rất nhiều điểm tương đồng với bản thân, hai người lâu ngày sinh tình, quyết định cùng nhau trải qua một đời bình an hạnh phúc. Nhưng họ lại không quan tâm đến đứa trẻ kia. 

Từ lúc Trịnh Hoàng Dương sinh ra, số lần nó được ba mẹ bế có thể đếm trên đầu ngón tay, hầu như tất cả thời gian thời thơ ấu là ở với ông bà ngoại. Mãi đến năm nó hai tuổi rưỡi ba mẹ nó mới đón nó về nhà, vì nhà họ có thêm thành viên mới, em trai nó, Trịnh Hoàng Huy!

Trịnh Hoàng Huy, theo như lời Trịnh Vũ và Hoàng Lâm Chi nói thì đưa bé này chính là kết tinh tình yêu của hai người! Hơn nữa từ khi sinh ra bé con đã hay nói hay cười, i i a a cả ngày, ai ai cũng yêu thích bé, không như Hoàng Dương suốt ngày thui thủi một chỗ không chơi với ai….

Trịnh Hoàng Dương sống trong một gia đình như vậy đến lúc nó 14 tuổi. Bấy giờ, mối quan hệ giữa nó và bố mẹ đã ở tình trạng rạn nứt, ba mẹ cho nó một căn phòng trên gác mái, sau đó không quan tâm nữa…

Đến năm 16 tuổi, Trịnh Hoàng Dương biết yêu! Nhưng nó lại yêu phải một người con trai, lại còn là bạn cùng lớp… Trịnh Hoàng Dương lúc tuổi trẻ khinh cuồng mạnh dạn theo đuổi, sau đó đi tỏ tình với người ta, để rồi bị người ta đánh cho một trận, rồi bỏ lại nó với lá thư dính bẩn trên đất. Người kia trước khi đi còn không quên nói với nó “ghê tởm“,”cút xa tôi ra một chút, tôi không phải đồng tính”….

Đến năm 17 tuổi, Trịnh Hoàng Dương biết được, người từng bảo nó là đồ đồng tính khi trước, giờ đây lại đi thích em trai nó! Đúng là chuyện cười thế kỷ.

Cũng trong năm này, Trịnh Hoàng Dương biết được nó bị bệnh rồi! Bệnh nan y, còn sống không được nửa năm. Nhưng mà biết được rồi thì làm gì được? Trịnh Hoàng Dương vẫn ăn cơm, vẫn ngủ nghỉ, vẫn đi làm thêm như trước, chẳng có gì khác với trước kia! À không, có cái khác chứ, đó là bây giờ nó còn phải trích ra một phần tiền để lo liệu hậu sự cho bản thân nữa… Haizzz, kiếm tiền thật là khó!

—————————————————

4 tháng sau, vài một ngày mưa

“Cạch!”- tiếng mở cửa vang lên, Trịnh Hoàng Dương vừa bước vào trong nhà thì lập tức bắt gặp khuôn mặt mong chờ của mẹ! 

???, mẹ đang đợi mình?- nó suy nghĩ đến lộn xộn cả đầu óc, ngoài mặt lại như bình thường mà hơi cúi đầu nói lời chào với mẹ, sau đó tháo giày đi vào trong nhà…

Hoàng Lâm Chi sau khi thấy người đi vào là nó thì nét mong chờ trên mặt đã phai đi hơn nửa, lần nữa trở thành một mỹ nhân an tĩnh ngồi lại trên ghế…

A, hoá ra không phải đợi mình!- Dường như đã rõ ràng được chuyện gì, nó yên lặng đi về phòng mình.

Trịnh Vũ cũng đã nhìn thấy nó, ông từ trong bếp bưng ra một cái đĩa để lên bàn rồi nói “Về rồi thì rửa tay rồi ra ăn cơm, rì rì ở đấy làm gì?”

“ Ăn cái gì mà ăn, Huy còn chưa về!”- Hoàng Lâm Chi vừa nghe Trịnh Vũ nói đã cau mày, nói lại ông!

“Ài được rồi! Chúng ta không ăn bây giờ, đợi lát nữa Huy về thì ăn! Bà xã em nói gì cũng đúng hết, là anh sai rồi!”

“Hứ”

Nhìn hai người trước mắt khanh khanh ta ta đã thành thói quen, nó lướt qua hai người bọn họ, đi lên phòng…

“ Hừ! Đi về đến nhà cũng không biết đường mà chào cha mẹ một tiếng! Không biết cái thói học được ở đâu!”- Hoàng Lâm Chi nhìn thấy nó im lặng đi lên phòng lại quen miệng mà đâm chọt hai câu, không vì gì cả, chỉ là quen miệng vậy thôi 

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play