Cả đêm hôm đó Mặc Nghiêm Phong gần như không ngủ được, suy nghĩ trong đầu khiến anh không thể chợp mắt. Anh đã cho người điều tra về cô rất nhiều lần, nhưng kết quả thu lại chẳng có gì đáng kể. Chẳng lẽ anh đã nghĩ sai về cô rồi sao? Cảm giác nhiệt độ cơ thể tăng dần làm anh có chút mệt mỏi rồi dần dần thiếp đi.
Sáng hôm sau, Hải Đường bước vội ra khỏi phòng đến trường vì hôm nay cô dậy hơi trễ. Vừa bước đến cầu thang đã thấy Tiểu Di đứng trước cửa phòng của Mặc Nghiêm Phong gọi anh, nhưng gọi mãi vẫn không thấy anh trả lời. Trong đầu cô có chút khó hiểu, chẳng phải mọi ngày anh ấy dậy rất sớm sao? Hôm nay Tiểu Di gọi lâu như vậy cũng chẳng thấy phản ứng gì, chẳng lẽ anh ấy không khỏe sao? Thắc mắc cô bước đến gần lên tiếng hỏi.
"Tiểu Di thiếu gia sao thế? Vẫn chưa dậy sao?"
"Thưa thiếu phu nhân tôi cũng không biết , tôi đã gọi nhiều lần rồi nhưng vẫn không thấy thiếu gia trả lời."
Trong lòng cũng cảm thấy lạ lại thêm phần lo lắng, cô bước đến trước cửa lên tiếng.
"Mặc thiếu anh dậy chưa? Tôi vào nhé?"
Vẫn không nhận được câu trả lời cô bạo gan đẩy cửa bước vào. Mặc Nghiêm Phong vẫn nằm im lìm trên giường như không hay biết chuyện gì, Hải Đường bước đến gần chạm vào tay anh gọi.
"Mặc thiếu!"
Cảm nhận được hơi nóng truyền ra từ tay anh, cô theo phản xạ đưa tay lên sờ vào trán anh.
"Sao lại nóng như vậy? Tiểu Di, nói quản gia mau gọi bác sĩ. Mang một chậu nước ấm lên đây cho tôi, nhanh một chút."
"Vâng."
Tiểu Di vội vã chạy đi, Hải Đường cũng ném cặp sách của mình sang một bên, bước đến ngồi xuống cạnh anh, đưa tay chạm vào má anh cô lo lắng nói.
"Chẳng phải tối qua vẫn tốt sao? Đang yên đang lành sao lại sốt cao thế này?"
Tiểu Di mang nước ấm vào , cô vội vã dùng khăn ấm lau mặt cho anh. Bàn tay có chút rụt rè khi di chuyển khăn xuống vùng cổ, nhưng cô cũng nhanh chóng dẹp đi suy nghĩ ngượng ngùng. Mình đang giúp anh ấy, không phải lợi dụng chiếm tiện nghi. Nghĩ thế cô mạnh dạng cởi từng chiếc cúc áo của anh ra để lộ thân hình vạm vở mê người. Nghiêm Phong khẽ nhíu mày khi cảm nhận được từng vị trí cô dùng khăn ấm lau qua nhưng lại không thể mở mắt nổi. Bất giác anh bắt lấy tay cô thì thào.
"Mẹ... mẹ ..."
Từ quản gia đưa bác sĩ đến, Hải Đường vội gỡ tay anh ra đứng lên tránh sang một bên cho bác sĩ kiểm tra. Ông nhanh chóng kiểm tra và tiêm thuốc cho anh rồi quay sang cô nói.
"Thiếu gia bị sốt cao, tiêm thuốc một lúc nữa sẽ hạ. Nhưng thiếu phu nhân cứ tiếp tục lau người cho thiếu gia, như thế cơn sốt sẽ nhanh hạ nhiệt hơn."
"Anh ấy không sao chứ ạ?"
"Nếu cứ để sốt cao thế này kéo dài chắc chắn sẽ rất nguy hiểm đấy ạ."
"Vậy để tôi lau người cho anh ấy."
Mọi người rời khỏi phòng chỉ còn mỗi mình cô ở lại. Tiểu Di liên tục lấy thêm nước giúp cô, cô cứ thế lau người cho anh đến khi hạ nhiệt hoàn toàn. Sờ vào trán anh thấy đã không còn sốt nữa cô mới yên tâm ngừng lại. Đặt một chiếc khăn ấm lên trán anh cô kéo ghế đến ngồi cạnh bên khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng cũng hạ sốt. Thường ngày lúc nào cũng mặt lạnh vô tình, không ngờ cũng có lúc yếu ớt làm một chú mèo bệnh. Anh cũng biết làm người khác lo lắng quá đấy!"
Ngước nhìn đồng hồ đã sắp mười hai giờ trưa, thế là hôm nay cô lại nghỉ học thêm một ngày. Đêm qua thức khuya xem tài liệu, cả buổi sáng lại chăm anh khiến cô có chút mệt. Thấy anh đã không còn gì trở ngại cô cũng tựa đầu vào giường anh chợp mắt một chút.
Cô vừa khép mắt lại ngủ không lâu, Mặc Nghiêm Phong đã từ từ mở mắt. Nhìn sang cô gái nhỏ đang ngủ gục bên cạnh tay mình anh chỉ biết im lặng nhìn cô. Thật ra anh đã tỉnh từ lâu, nhưng vì nếu mở mắt ra lại không biết nên đối diện với cô thế nào nên đành giả vờ ngủ. Gương mặt đầy lo lắng của cô khi chăm sóc cho anh đã in sâu vào tâm trí anh, đây không thể gọi là diễn được. Rõ ràng là sự quan tâm bằng cả tấm lòng, cô ấy đối với mình là xuất phát từ sự chân thành sao?
Bàn tay anh đưa lên định chạm vào tóc cô, chợt cánh cửa phòng mở ra làm anh nhanh chóng thu tay nhắm mắt lại. Tiểu Di tiến đến gần cô nhỏ giọng gọi cô vì sợ anh nghe thấy.
"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân!"
Tiếng gọi vang lên bên tai của Tiểu Di làm cô giật mình ngồi bật dậy. Việc đầu tiên trong cơn hoảng loạn vì bị đánh thức là đưa tay chạm vào trán anh kiểm tra, thấy anh vẫn ổn cô ngước nhìn Tiểu Di hỏi.
"Có chuyện gì thế?"
"Thiếu phu nhân từ sáng đến giờ cô chưa ăn gì cả. Mau xuống nhà ăn chút gì đi, thiếu gia để tôi trông cho."
Cô ấy chăm sóc cho mình mà nhịn ăn từ sáng đến giờ sao?
"Không sao, tôi không đói."
"Không được, nếu cô cứ như thế sẽ lại ngã bệnh đấy!"
"Tôi không sao thật mà, cô cứ xuống nhà đi!"
"Thiếu gia đã không còn sốt nữa rồi, cô đừng lo. Em trông chừng thiếu gia giúp cô. Nếu thiếu gia tỉnh lại biết cô chưa ăn gì chắc chắn sẽ trách mắng em đấy ạ."
Hải Đường có chút chần chừ nhìn về phía anh, thấy anh cũng không còn gì trở ngại nữa cô quay sang Tiểu Di nói.
"Vậy cô trông anh ấy giúp tôi, tôi sẽ trở lại ngay."
"Vâng."
Hải Đường vừa rời khỏi, Tiểu Di quay sang đã thấy anh mở mắt từ lúc nào khiến cô giật mình suýt hét lên. Ánh mắt hơi khó chịu trước thái độ của cô anh lên tiếng.
"Tôi là ma sao?"
"Không phải, thiếu gia cậu tỉnh rồi. Sáng nay cậu làm chúng tôi sợ muốn chết đấy."
"Cô ấy vẫn ở đây chăm sóc tôi sao?"
"Vâng thiếu gia. Thiếu phu nhân luôn bên cạnh chăm sóc cậu không rời nửa bước đấy ạ."
Mặc Nghiêm Phong lại rơi vào im lặng, lấy chiếc khăn ấm trên trán xuống anh nhỏm người ngồi dậy. Lấy chiếc điện thoại trên bàn lên kiểm tra, quả nhiên Ngô Minh đã gọi cho anh rất nhiều cuộc. Anh ấn máy gọi lại cho hắn, đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy.
"Mặc tổng cuối cùng anh cũng nghe máy. Tôi còn đang định đến nhà tìm anh đấy ạ."
"Có chuyện gì?"
"Tôi đã thay mặt anh hủy lịch làm việc của ngày hôm nay vì không liên lạc được với anh. Nhưng vẫn còn một cuộc họp quan trọng vào hai giờ chiều nay với đối tác tôi không thể tự ý quyết định nên gọi cho anh. Mặc tổng anh không sao chứ?"
"Không sao, tôi sẽ đến ngay."
Nói rồi Mặc Nghiêm Phong tắt điện thoại , bước xuống giường đến tủ quần áo. Tiểu Di thấy thế liền cản anh lại.
"Thiếu gia cậu vừa tỉnh lại không thể làm việc quá sức được."
"Tôi không sao, mau tránh ra đi!"
"Tôi..."
"Muốn bị đuổi việc không?"
Thấy mình không có khả năng khuyên được vị thiếu gia khó ở này, Tiểu Di lập tức chạy xuống nhà tìm Hải Đường. Vừa xuống đến cầu thang đã thấy cô trở lại Tiểu Di rối rít nói.
"Thiếu phu nhân cô mau lên phòng thiếu gia ngăn cậu ấy lại đi. Thiếu gia đang định đến công ty đấy ạ."
"Đến công ty! Anh ấy đang bệnh như thế còn muốn đi làm không cần mạng mình nữa sao?"
Updated 66 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Thấy anh đổ bệnh chị lo lắng và chăm sóc cho anh thế đó, là sự xuất phát chân thành từ tận trái tim đấy chứ không hề giả tạo không hề diễn đâu. Và anh cũng đã cảm nhận được điều đó. Coi anh sẽ hành sử ra sao tiếp nhé:)))
2025-02-19
10
Huê Nguyễn
để xem công việc quan trọng hay lời nói của vợ là nhất
2025-02-19
0