Hoàng Hậu Không Phải Người
" Công chúa có chuyện gì vậy ? "
" Tiểu Nguyệt em lại đây xem có một con Tiểu Hồ Ly này. Nhưng hình như nó bị thương rồi "
Hai cô nương, một người nét mặt thanh tú diệu dàng đoan trang , nhìn trang phục chắc chắn không phải người tầm thường. Một người thông minh lanh lợi có vẻ là nô tì thân cận.
Hai người họ đang nghỉ chân trong một khu rừng thì Hồ Ánh Tuyết bất chợt nghe thấy tiếng động nên đến xem thử thì phát hiện ra một con Tiểu Hồ Ly bị kẹt vào bẫy thú.
" Công chúa giờ chúng ta phải làm sao ? Trông nó có vẻ rất đau đớn "
" Em có đem theo thuốc trị thương mà phụ vương cho ta không "
" Em để trên xe ngựa "
" Mau mau đi lấy cho ta "
Tiểu Nguyệt nhanh nhẹn chạy đến xe ngựa lấy lọ thuốc mang đến cho vị công chúa
" Công chúa, đây là thuốc của bệ hạ ban cho người mà "
" Bổn công chúa khỏe mạnh bình an vốn không cần dùng đến thuốc "
Cô dùng sức kéo Tiểu Hồ Ly ra khỏi chiếc bẫy nhưng vì chân bị thương nên nó chỉ nằm yên bất động. Hồ Ánh Tuyết giúp nó bôi thuốc rồi lấy khăn tay băng lại vết thương.
Tiểu Hồ Ly đôi mắt long lanh nhìn cô. Nó hiểu được vị cô nương này đang giúp mình
" Công chúa, chúng ta đi thôi nếu còn nán lại sẽ chậm trễ nghi thức phong hậu mất "
Công chúa vuốt ve bộ long trắng mượt của Tiểu Hồ Ly rồi thỏ thẻ với nó
" Ta phải đi rồi. Ngươi ở lại đừng để bị thương nữa đó "
Nói xong cô đứng dậy bước lên xe ngựa, xung quanh chiếc xe đó còn có rất nhiều thị vệ theo cùng. Sự an toàn của nữ nhân trong xe được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.
Chiếc xe ngựa đã đi thật xa nhưng ánh mắt của Tiểu Hồ Ly vẫn ngoái nhìn theo
" Vị cô nương này tốt thật "
...
" Tiểu Hồ cô đi đâu mà giờ mới về ? Ta còn tưởng cô bị thợ săn bắt mất rồi đó "
" Thợ săn chặt tay gấu của ngươi thì có đồ Hắc Hùng đáng ghét "
Đôi bạn gấu - hồ ly này đã ở bên nhau 400 năm rồi nhưng ngày nào cũng cự cãi với nhau hết
" Tiểu Hồ tay cô bị sao vậy ? "
Nhìn lại cánh tay được băng bó kĩ lưỡng của mình cô than vãn
" Hôm qua dùng thân phận mới này xuống chợ dạo chơi một vòng, ai mà ngờ được gặp phải tên đạo sĩ bắt yêu dùng kính âm dương chiếu vào ta. Cuối cùng bị hiện nguyên hình trên đường bỏ chạy còn kẹt phải bẫy thú nữa. Cũng may có một vị cô nương xinh đẹp cứu ta nếu không cả đời ngươi cũng không thể gặp lại ta nữa "
" Vị cô nương mà cô nói tốt bụng thật. Mà cô có biết cô ấy là ai không ? "
Tiểu Hồ ra vẻ nghĩ ngợi
" Tì nữ thân cận gọi cô ấy là công chúa, họ đi cùng với rất nhiều thị vệ. Đi về phía đông còn nói cái gì mà...phong hậu "
" Tiểu Hồ cô thật sự không biết gì sao ? "
Cô lắc đầu
" Vị cô nương mà cô nói chắc chắn là công chúa của Nam Hà. Nghe nói để giữ mối quan hệ giao hảo giữa hai nước nên cô ấy phải gả cho hoàng đế Vương Khải Hoàng của Đông Viễn để làm hoàng hậu "
" Vậy nếu sau này ta muốn gặp cô ấy thì cứ vào hoàng cung của Đông Viễn là được rồi "
Tên Hắc Hùng cười lớn
" Cô nghĩ hoàng cung là gì mà muốn vào là vào ? Ta nói cô biết khắp hoàng cung toàn là hộ pháp bảo vệ hoàng thân vậy nên yêu tinh không thể vào.
" Vậy phải làm sao ? Không lẽ ta mãi mãi không thể gặp lại ân nhân của mình nữa à ? "
Cô chán nản rầu rĩ. Tưởng đâu vào hoàng cung là có thể gặp lại ân nhân, không ngờ lại khó khăn như vậy.
" Cô đó, lo chăm chỉ tu luyện cho tốt vào rồi biến thành hình hài nào đó ưng ý. Chứ đừng có mà hôm nay bộ dạng này hôm sau bộ dạng khác "
Tiểu Hồ tu luyện được 600 năm là một con hồ ly 6 đuôi hay người ta còn gọi là Lục Vĩ Hồ. Do chỉ vừa có thể tu thành hình người nên cô chưa có một diện mạo nào cố định
" Ta muốn biến thành một dung mạo xinh đẹp nhất thế gian. Đẹp giống như ân nhân của ta vậy. Ngươi không biết đâu chứ cô ấy là người xinh đẹp nhất mà ta từng gặp phải miêu tả bằng từ Hoa Nhường Nguyệt Thẹn "
Hoàng đế Nam Hà có rất nhiều hoàng tử nhưng chỉ có 1 vị công chúa, Hồ Ánh Tuyết vừa có tài vừa có sắc tính tình hòa nhã nên rất được lòng phụ hoàng. Nhưng vì mối quan hệ giao hảo bắt buộc phải gả cô đi để hòa thân.
...
" Công chúa phía trước là cổng thành "
Tiểu Nguyệt vén màn để cô nhìn rõ phía trước. Đông Viễn quả nhiên là một nước mạnh cảnh trí xung quanh thôi đã trang hoàng lộng lẫy
Hai bên cổng thành trãi dài văn võ bá quan. Tiểu Nguyệt vừa đỡ Hồ Ánh Tuyết ra khỏi xe ngựa thì mọi người đều cuối đầu hành lễ.
Lúc này có một vị công công lớn tuổi bước đến cuối đầu hành lễ với công chúa
- Kính thưa công chúa. Nô tài là Lưu công công hầu hạ bên cạnh hoàng thượng. Nay nhận thánh chỉ đón tiếp công chúa.
Tiểu Nguyệt nghe nói liền cau mày cáu gắt
- Lưu công công. Tại sao hoàng thường không đích thân đến nghênh đón hoàng hậu tương lai ?
Vị công công nghe thấy liền sợ đến run lên
- Thưa công chúa. Hoàng thượng bận chuyện quốc sự nên không thể đích thân đến được.
Tiểu Nguyệt thật sự không thể nhịn được nữa. Công chúa thân phận cao quý được phụ vương hết mực yêu thương sao có thể để bị xem thường như thế
" Công chúa vạn dặm xa xôi đến đây lại không được tiếp đón tử tế, các người rốt cuộc có xem Nam Hà bọn ta ra gì hay không "
Loạt văn võ bá quan nghe đến đây sợ mất mật đồng thời quỳ xuống xin cô bớt giận
Hồ Ánh Tuyết quay sang nói nhỏ với Tiểu Nguyệt
" Chúng ta đến đây để liên hôn không phải sinh sự "
" Mọi người đừng quỳ nữa, đứng lên đi "
Cô bước tới nở một nụ cười hiền hậu với Lưu công công
" Hoàng thượng còn hạ chỉ gì nữa mời công công bẩm nói rõ "
" Thưa công chúa hoàng thượng đã sắp xếp cho người đến Vân Khánh cung để nghỉ ngơi "
" Mời công công dẫn đường "
Updated 39 Episodes
Comments
Hy Miên
hm
2023-05-03
0