Dòng chảy thời gian từ từ trôi qua, từng giây từng giây một. Tiếng cót két của chiếc xe đạp chằm chậm khua rồi bỗng tiếng ù từ đâu di chuyển đến. Một giọng nói quen thuộc phát ra từ bên trong chiếc xe sang chảnh. Một gương mặt trắng, với cái trán cao bị lắp bởi mái tóc vàng khè và một nụ cười nữa miệng khinh biệt lú ra khỏi cửa kính.
- Ôi chao! Những ai đây vậy nhỉ? Chà, thì ra là mấy tên hành khất.
Cái giọng the thé ấy không thể nào nhằm lẫn được. Là tên Hội trưởng hội học sinh Hoàng Kim Long con trai của chủ tịch Hội đồng trường, hắn chính là người khởi xướng cho phong trào bắt nạt lớp 2B và những cái thùng bể dùng để lấy nước của lớp 2B cũng do hắn gây ra.
- Tụi bây đi xin tiền hã?- Hắn nói tiếp.
- Ông hoàng đô la đang ở đây này sao không quỳ xuống mà lau giày cho ta, nếu lau thật sạch mai ra ta sẽ cho các ngươi vài nghìn đô sài chơi.- Nói xong hắn bật lên cười ha hả.
“Trêu ngươi người khác vừa thôi, tên Kim Long đó tự biên rồi tự làm đạo diễn kiêm đóng vai quần chúng nhưng cũng làm người khác phát bực. Nếu có quả chuối ở đây thì phải văng cho hắn, cho hắn biến đi khuất mắt vì trông hắn như con khỉ đột vậy”. Lan Qua suy nghĩ, dù vậy cũng không nỡ cười.
- Thật sự thì vài nghìn đô bọn tớ không nỡ lấy, chỉ sợ là thấy những thứ bên trong cái quần rách của cậu... Dường như là bị lũ chó của bác bảo vệ cắn. Nhỉ?
Giọng Hạ Quy vẫn nhẹ nhàng nhưng đầy thích thú, kêu hãnh và kèm theo sự chế nhễu. Đôi mắt sáng, như chứa đựng rất nhiều mũi tên có thể xuyên thủng người đối diện, chỉ sau một cái mỉm cười cậu nói tiếp:
- Tớ cũng mong rằng cậu đừng có xuống xe đấy, cái mùi từ đâu bay ra đúng là khinh thật, à... xuất phát từ bên trong xe cậu, thế mà cậu ở trong xe mà cái mùi ấy bay tận ra đây vậy thì khi cậu ra đây cái mùi ấy sẽ như thế nào nhỉ?
Hạ Quy hạ giọng kèm một nụ cười đắc chí.
- À, nói thêm cho cậu biết là bọn tớ không thể nào đến gần mà ngắm chiếc xe sang chảnh của cậu được vì nó đang chảy ra cái chất gì sền sệt như chất trong ống cống ấy. Tiếc thật đó.
Hoàng Kim Long hoàn toàn lúng túng, mặt đỏ tía tai, phóng xe đi mất. Nhưng trước đó, vẫn còn để lại lời trân trói “hãy đợi đấy”.
Mọi người đều im lặng trước những câu trêu chọc của tên Hội trưởng và chả ngạc nhiên gì với lời đáp của Hạ Quy. Cậu ấy là người cực kỳ ít nói, vui vẻ, hành động thì rất dịu dàng duyên dáng nhưng khi đứng trước những kẻ trêu hại bạn của mình thì cậu rất kiên quyết và mạnh mẽ. Hạ Quy cứ như là lá bùa mai mắn, phù hộ lớp 2B địa ngục.
- Này, Quy. Tớ có ngửi được cái mùi gì hay thấy chất gì trên xe hắn ta đâu?- Lan Qua nghiên đầu hỏi.
- Ừ! Còn chuyện con chó nữa? Nhìn Kim Long thì có dấu hiệu gì của chó cắn đâu? Không kể là sao cậu biết là chó của bác bảo vệ?- Tấn Hùng hỏi theo, mong ngóng câu trả lời của Hạ Quy.
- À! Đầu tiên tớ nhớ là Kim Long cậu ta lén lúc làm gì mấy con chó của bác bảo vệ ấy, căn cứ theo nét mặt của cậu ta thì chắc chắn đang bàn chuyện mờ ám hãm hại lớp ta.
Hạ Quy ngừng một lát quan sát vẻ nghi ngờ của mọi người, cậu bối rối, nói tiếp:
- Thật ra là tớ vô tình vào nhầm nhà vệ sinh nên nghe cậu ta đang lén dựng lên kế hoạch đó. Tớ liền đến chỗ mấy bạn chó và bảo chúng đừng để cho ai bắt đi, chúng là bạn tớ nên hiểu ý tớ thế là cậu ta sẽ bị bạn tớ xử tơi bời.
Nhóm bạn vừa đơ vừa ngơ ngác nhìn Hạ Quy (không lạ gì khi đây không phải là lần đầu tiên cậu ta nói chuyện với động vật và xem chúng là bạn mình, cũng như vào nhầm nhà vệ sinh nam), và tiếp tục lắng nghe những gì Hạ Quy nói tiếp theo.
- Và khi Kim Long dừng lại cạnh chúng ta tớ để ý thấy cậu ta chỉ nhỏm nữa người mà thường ngày cậu ta sẽ xuống xe và đi tới đi lui dùng những hành động để trêu xấu chúng ta, nên tớ đón ngay là cậu ta đã bị cái gì ở phần dưới, vậy câu trả lời chắc chắn nhất là bị chó của bác bảo vệ cắn rách quần.
- Thế còn cái mùi và nước ống cống thì sao? Giống như câu Lan Qua hỏi, tớ cũng không thấy hay ngửi được mùi gì hết.- Ngọc Phi cất tiếng hỏi thêm.
- À... cái mùi thì chẳng có gì hết tớ chỉ bịa ra để cho cậu ta bối rối thôi và tớ sẽ có nhiều suy luận hơn từ vẻ bối rối của ấy. Khi Kim Long nhỏm nữa người lên cho dù rất khéo léo để che đậy thì tớ vẫn thấy một vết bẩn rõ có lẫn một số tạp chất hơi bống màu xanh đậm mà tớ nghĩ là rêu. Qua khe cửa tớ cũng thấy vết bẩn chảy ra y như vậy nên tớ suy ra là ống cống vì nơi đó chứa nhiều tạp chất dơ bẩn nhất mà trên mặt đất ở thành phố này không có.
Hạ Quy thoáng ra một nụ cười nham hiểm.
- Thật ra là tớ đoán được con đường chạy trốn của Kim Long khi bị lũ bạn tớ đuổi theo, tớ đã giăng một sợi dây và mở sẵn 3 nấp cống ở sau trường thế là người giăng bẫy lại dính phải mạng tơ, gậy ông đập lưng ông.
Nói xong Hạ Quy cười to, thỏa mãn với thành quả mình làm ra.
Cả nhóm vẫn với gương mặt ngơ ngác thầm thán phục Hạ Quy, có một suy nghĩ là nếu Hạ Quy cậu ta cùng phe với lũ 2A thì chuyện gì sẽ xảy ra với lớp 2B. Nhanh chóng gạt ra khỏi đầu và cầu nguyện nó sẽ không bao giờ có thật. Nhóm bạn vui vẻ ra về.
Kiến trúc xá xuất hiện dưới ánh nắng của buổi chiều hoàng hôn buồn bã. Một buổi chiều mang tàn dư của xã hội này đến một nơi của xã hội khác và nó lập lại liên hồi, bao trùm lên tất cả, tất cả mọi thứ tồn tại dưới nó, méo mó trong không gian dài vô tận. Rồi đâu, chả bù cho cái gì cả, chẳng thể nào buồn hơn đối với những cô cậu học sinh đầy nhiệt huyết và hi vọng khi họ phải hứng chịu những điều phủ phàn mà họ không biết họ hứng chịu cái gì và tại sao họ lại phải hứng chịu.
Lớp 2B, các cậu vẫn mãi cố gắng, chấp nhận hiện tại. Dù có bao nhiêu dục vọng của đấng tự cho là tối cao đổ lên người các cậu vẫn khẩn khái bước đi. Nhắm mắt thật sâu cho tất cả đi vào trong lòng, sâu hơn vào trong nữa đấy được điểm sáng.
Rồi một cái gì đó làm cho nhóm bạn phải mở mắt ra thật to để nhìn cái hiện tượng kì lạ.
Khu kiến trúc xá đã có điện.
Người ra vào khu kiến trúc xá nườm nượp nào là công nhân quét dọn, kĩ sư điện nước và cả kiến trúc sư đứng nhìn vào tòa nhà chỉ đông chỉ tây. Và hơn hết là ông thầy hiệu trưởng đang đứng cùng mấy người bạn lớp 2B.
Tất cả nhìn nhau ngơ ngác, rồi bỗng nhiên Hoàng An chạy nhanh đến nơi ông hiệu trưởng, hỏi:
- Chuyện gì đang xảy ra vậy, thưa thầy?
- Người ta đang cho xây dựng lại nơi này đấy.
Thầy hiệu trưởng trả lời một cách cọc lóc, như thể đã đoán trước được tình huống vậy.
- Vậy còn chúng em, chúng em sẽ ở đâu? Chúng em không có nơi nào để đi.
Ngọc Phi bàng hoàng giọng rung rung.
- Em đừng lo, các em sẽ vẫn sống ở nơi đây mà. Thầy chỉ cho dọn dẹp chút thôi, kiến trúc xá này cũ quá rồi, thầy không muốn những học sinh của thầy sẽ bị bệnh vì nơi này đâu.
- Nhưng tạo sao lại là bây giờ ạ? Trước đây có cho sửa sang gì đâu, Hội đồng trường đâu đồng ý?
- Không đồng ý cũng phải đồng ý.
Thầy hiệu trưởng cười rồi nói tiếp.
- Thầy nghĩ là sẽ chỉ khoảng nữa tiếng sau các em có thể vào được rồi đấy. Thầy không chắc là kiến trúc xá này đã hoàn hảo chưa nhưng riêng thầy cảm thấy là ổn, vậy các em thì sao? Nơi đây sẽ là nơi ở lâu dài của các em cho đến khi các em tốt nghiệp, các em hãy cho thầy biết những chỗ cần thiết tu sữa để thầy giải quyết. Nào? Hoàng An, Ngọc Phi.
- Em thấy thế nào cũng được ạ! Kiến trúc xá này tuy cũ nhưng rất vững, chỉ cần nước và điện sinh hoạt thôi.- Hoàng An nêu ý kiến.
- Chúng em cũng cảm thấy vậy.
- Ừm...! Nãy giờ, thầy thấy thiếu gì đó.
Nói xong thầy hiệu trưởng nhìn dáo giác xung quanh như đang tìm kiếm một thứ gì đó.
- Nếu là cú mèo thì chắc đã kiếm một góc nào đó đánh chén rồi.
Lan Qua trả lời, hất càm về một phía, nơi có một cô gái đang ngủ gà ngủ gật. Chẳng ai khác mà chính là Hạ Quy. Mọi người thường gọi Hạ Quy bằng cái biệt danh “cú mèo” bởi vì cậu có thói quen là ngủ ngày mọi lúc ở bất cứ nơi đâu.
Có một điểm riêng biệt của Hạ Quy mà ít người nào có được. Cậu ngủ mà cứ như thức. Đối với tất cả mọi người, ngủ là một hoạt động tự nhiên theo định kỳ mà những cảm giác, vận động tạm thời dừng lại, các hoạt động hô hấp, tuần hoàn chậm lại. Khi ngủ, người ta hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài. Nhưng Hạ Quy, đối với cậu ấy thì ngược lại. Cậu có thể nghe được, hiểu được, ý thức được những gì diễn ra xung quanh.
Updated 63 Episodes
Comments
❤Kiều Nhi 2k2
hay lắm 🤘
2022-01-19
0
Thi Thi
nu9 dễ thương ghê 😍
2022-01-18
0
Nano naka
hay quá đi 😍😍😍
2022-01-17
0