Trường Trung học Quốc tế NV-U là một trường nổi tiếng nhất Việt Nam, những ai vào đây và khi ra trường họ điều sẽ rất thành công trong công việc cũng như cuộc sống đối với bản thân và cả cho gia đình. Trường học này là sự phối hợp giữa hai nền giáo dục Việt Nam và Nhật Bản, cho nên đội ngũ giáo viên và học sinh phải thật là ưu tú kể về địa vị xã hội lẫn cuộc sống vật chất. Điều đó đã khiến cho, học sinh lớp 2B đi vào địa ngục.
Từng thành viên trong lớp điều là học sinh giỏi họ điều suất sắc trong nhiều lĩnh vực có thể nói là họ giỏi nhất khối B nhưng vì những hoàn cảnh khác nhau mà họ bị kỳ thị và bị xếp vào cùng một lớp. Có một số người trông khá giả, một số thì nghèo xơ xác, một số thì mồ côi, một số thì còn tệ hơn vậy. Họ học cùng nhau trong lớp 2B phân biệt, cùng sống trong một kiến trúc xá mục nát không nước không điện.
Hằng ngày, họ phải vào trường để lấy nước, tệ hơn là dụng cụ lấy nước của họ không cái nào còn nguyên vẹn, xách từ trường là một thùng đầy nhưng đến nơi ở thì chỉ còn 1/3. Và những việc đó điều do lớp 2A, khối 3 và những người thầy cô lập dị gây ra. Họ luôn có mọi trò để hãm hại lớp 2B bởi vì họ toàn là người xuất thân trong gia đình giàu có, từ nhỏ đã sống một cuộc sống xa hoa vì vậy họ khinh thường những kẻ nghèo hèm không xứng đáng để học cùng một trường với họ.
Mặt trời vừa ló ra khỏi ngọn cây, những hạt sương li ti vẫn còn động trên những chồi non xanh mướt. Mấy chú gà trống ở sau kiến trúc xá đã không còn kêu la rình rang nữa, chúng đã được Ngọc Phi cho ăn rồi rộn rã đi dạo.
Mấy cậu con trai đang tụ họp với nhau trên lầu ba, họ đang chuẩn bị cho cuộc giao lưu bóng rổ hôm nay dù biết rằng đội của họ chắc chắn sẽ thua nhưng vẫn cố gắng hết mình.
Một số bạn gái thì ở trên sân thượng phơi đồ. Một số thì ở dưới bếp làm bữa sáng bằng những loại rau củ quả họ trồng sau vườn, bọn họ cười hí hửng trêu đùa với nhau khi cầm củ cải lạ lùng mà Gia Dân cải tạo.
Hôm nay, bọn con trai không cần phải đi lấy nước với mấy cái thùng bể nữa, kiến trúc xá đã có nước từ hôm qua rồi mà. Nước ở đây không những sạch mà còn ngọt nữa, nó không giống như cái thứ nước ngâm đen nhiều cặn và khi lấy về phải lóng mới sử dụng được. Thật thoải mái khi có nước sạch và điện.
Tây, cậu ta không biết từ đâu hối hả chạy về kiến trúc xá, mặt mài lắm lem trên tay cầm hai con gà đã được làm sẵn và một bó cải. Vừa đến nơi là cậu chạy thẳng vào bếp líu lo.
- Tớ vừa thó được ở chợ đấy, không phải là cấp đâu.
Tây nói rồi tự giải thích cho câu mình vừa nói ra, cậu ấy là người Đà Nẵng vào Nam xin vào trường NV-U này học, gia đình cậu nghèo phải vay mượn của hàng xóm để cho con mình có học phí để đi học. Nhưng rồi là một thất vọng ê chề và một cơn bão ở ngoài khơi đã lấy đi gia đình cậu. Vì vậy, Tây có thói quen là mỗi sáng đều vào chợ, thấy người ta làm rơi cái gì còn sử dụng là cậu ấy thó ngay, đó có lẽ là cách mưu sinh của cậu và nó giúp cậu thông thạo tất cả đường đi ở bất cứ nơi đâu. Cậu nói tiếp, giọng hí hửng:
- Người ta làm rơi nó khi vận chuyển, rớt hai con mà họ không thèm nhặt lên, nhìn nó béo tốt ghê. Mấy cậu định làm gì ăn đi? Kho gừng hay... nấu cháo đi hay làm gì cũng được, lâu lắm rồi chúng ta mới ăn thịt đó.
- Nhưng hai anh hay cô bạn này, trông lạ lắm, hình như nó hơi tái tái sao ấy, còn ăn được không?
Lan Qua hỏi, tay cậu cầm chú gà một cách hờ hững, mặt thì đanh lại.
- Đúng đấy! Có thể chúng đã bị bệnh.
Nhã Băng đồng ý khi vừa từ bếp ra đón nhận bó cải của Tây. Nhã Băng bề ngoài là một cô gái xinh đẹp, duyên dáng và dịu dàng. Cậu có mái tóc màu tím đen xoăn tít, đôi mắt hồng và cái miệng nhỏ nhắn, cậu là con lai. Mẹ cậu là người Việt Nam còn ba cậu thì không rõ, cho nên từ nhỏ cậu đã bị mọi người xung quanh kỳ thì là một đứa trẻ không cha. Nhưng dù vậy, cậu vẫn lạc quan sống. Cậu, Lan Qua và Hạ Quy là ba người bạn thân nhất của nhau.
- Chán hai cậu quá! Tại lâu quá không thấy thịt đấy, bỏ chúng vào ngăn đá đi, trưa chúng ta sẽ làm Party.
- Có hai chú à mà đòi làm Party. Thật quê mùa.- Lan Qua trêu chọc.
- A hi.- Tây cười trừ, rãi rãi đầu.
Tiếng chuông đồng hồ vang lên vừa chỉ đúng 6:50', lớp trưởng Hoàng An từ lầu ba đi xuống, giống như mọi khi cậu ấy sẽ ra thời gian biểu cho từng người, từ sáng cho đến buổi học kết thúc.
- 6:50' mọi người tập trung đủ chứ?
Đứng cạnh cái bàn giữa bếp, Hoàng An với tay lên và nắm lấy chiết chuông rung lên ba lần. Tất cả thành viên trong lớp từ lầu ba, lầu hai và sau vườn tụ họp lại. Mỗi người ngồi xuống một chiếc ghế theo quy định hằng ngày được bố trí y như trong lớp. Lớp trưởng Hoàng An đọc to lên kế hoạch “thời gian biểu”.
-6:50' tụ họp thành viên lớp 2B. Phân công nhiệm vụ.Từ đấy ăn sáng do Lan Qua và Nhã Băng nấu đến 7 giờ.
- Sau khi ăn các bạn: Tam Sơn, Thi Nguyệt, Tây, Hạo Giang và Thảo Vi đến trường trật lớp.
- Các bạn: Tấn Hùng, Tuấn Phong, Quốc Khánh, Mao Trọng và Tiểu Bảo dọn dẹp nhà vệ sinh nam.
- Và các bạn nữ dọn dẹp nhà vệ sinh nữ là: Tường Vi, Hạ Quy, Kì Ngọc , Bảo Quyên và Út San.
Do bị vi phạm nội quy không đáng có của Tấn Hùng mà lớp ta sẽ trực vệ sinh trong một tháng, hằng ngày tớ sẽ nhận tờ phân công vệ sinh này từ lớp phó lao động - Tiểu Bảo. Mọi người sẽ được phân công công bằng nhất. Tớ nghĩ lớp ta sẽ không ai có ý kiến nhỉ?
Được rồi, các bạn còn lại ở đây sẽ rửa bát và xuất phát đến trường lúc 7:20'.
- Tiếp theo là vào tiết ba tức là 9:15' đội bóng rổ nam lớp ta sẽ giao lưu thi đấu với lớp 2A. Trước đó 15 phút các bạn nữ Nhã Băng, Lan Qua và Hạ Quy sẽ mua bữa trưa cho cả lớp, chúng ta sẽ không ăn ở căn tin lí do là gì thì các cậu điều biết rồi đó.
Cái lí do mà Hoàng An nhắc đến là mưu đồ của lớp 2A, bọn họ có thể bỏ gì đó vào thức ăn nhằm muốn cho lớp 2B không thể nào thi đấu. Dù trường này có rất nhiều thầy cô lập dị rét bỏ lớp 2B nhưng cũng có một số ít phản bác lại điều đó trong đó có thầy hiệu trưởng và giáo viên thể dục. Vì vậy thầy rất công bằng đối với 2 lớp nên 2A sợ là sẽ thua mất và đánh mất sỉ diện sự tự tôn của họ.
- Công việc cuối cùng là ra về nhưng cũng có một số công việc cho mọi người ở kiến trúc xá, các cậu có thể tự lựa chọn. Các công việc đó bao gồm thủ quỹ sẽ đưa tiền mua thức ăn cho gà, mua giống cây trồng mới mà nhóm trưởng trong hai công việc ấy là Thảo Vi và Quốc Khánh, hai cậu sẽ lựa chọn người đồng hành.
- Những thời gian buổi chiều chúng ta sẽ tự do.
- Điều cuối cùng tớ muốn nói là “ hãy cẩn thận”.
- Nào, ăn sáng thôi!
Lớp 2B hoàn thành công việc vào 7:30 đúng, thời gian biểu hàng ngày do Hoàng An soạn ra điều rất chính xác và hiệu quả. Đó cũng là một trong những cách bảo vệ bản thân, thời gian biểu sắp xếp đầy đủ sẽ tránh tình trạng các lớp khác sẽ có lí do “chơi xấu”.
Là lớp trưởng của lớp, Hoàng An là một thủ lĩnh thông minh và cẩn thận. Chàng trai này có một nước da ngâm đen đặc trưng và mái tóc xoắn, cậu được rất nhiều cô gái chú ý trong trường nhưng vì cậu là học sinh lớp 2B nên họ không bao giờ tiếp cận cậu.
Sau một hồi trống vang lên từ phía nhà bảo vệ, tất cả các học sinh nhanh chóng tập trung vào lớp. Các thành viên trong Hội học sinh sẽ có hai người vào các lớp giám sát ghi những tình trạng của lớp đó nộp cho Hội đồng trường. 5 giờ chiều Hội đồng trường sẽ cử người đem các hình phạt (nếu có) vào khu trúc xá của mỗi lớp. Và các lớp vi phạm sẽ thực hiện hình phạt ấy vào ngày hôm sau. Trong thời gian đó, lớp 2B phải cực kỳ cẩn thận.
Hôm nay cũng như vậy, mỗi thành viên trong lớp đều im lặng tay đặt lên bàn và chăm chú nhìn vào quyển vở. Từ đấy cho đến tiết năm họ sẽ không nói chuyện với nhau và không nhìn vào mắt một ai. Dù vậy, họ đang chờ giáo viên dạy Anh văn.
Thật không ngờ là cô giáo lập dị không đến, thay vào đó là thầy hiệu trưởng. Thầy đang nở một nụ cười rạng rỡ trên môi và đã phát ra thành tiếng, bên cạnh thầy là hai người xa lạ. Thầy cầm viên phấn hí hoáy viết lên vài chữ rồi nói:
- Thầy có một tin, không biết buồn hay vui tùy theo cảm nhận của các em. Thứ nhất, thầy, từ hôm nay sẽ là giáo viên chủ nhiệm đầu tiên của lớp ta, thầy phụ trách dạy văn.
Thầy ngừng một lúc quan sát học sinh rồi cất tiếng hỏi: “Vui không?”
Im lặng.
- Ha ha. Không vui à? Không sao. Một tin tiếp theo sẽ là lớp ta sẽ đón thêm hai thành viên mới.
Thầy hớn hở.
Vẫn im lặng.
- Tớ là Hiyoshi Jin đến từ Nhật.
- Còn tớ là Hiyoshi Jellar em gái anh Jin, tuy tớ nhỏ hơn mọi người một tuổi nhưng rất cừ đấy nhé! Hân hạnh được làm quen và hãy quan tâm giúp đỡ.
Khi hai thành viên giới thiệu mọi người mới ngẩng đầu lên. Họ trong thấy một nam một nữ gần bằng tuổi họ. Người anh trai có đôi mắt xám đen tuyệt vời được trang điểm bằng một cặp mắt kính, thân hình cao gáo khôi ngô, đưa hai tay vào túi quần nhìn về phía nào đó. Người em gái nhỏ nhắn cao ngang vai anh mình, mái tóc màu hung óng ả rủ thác, đôi mắt to tròn xám xanh, đôi môi nhỏ nhắn đang cười. Gương mặt họ rất chuẩn người Việt dù giọng có hơi lạ.
- Chắc các em hơi thắc mắc đúng không? Tên hai em này là Nhật nhưng thật ra em ấy là người Việt đấy. Từ nhỏ Jin và Jellar đã sống ở Nhật và cũng mang quốc tịch Nhật luôn.
- Bốn, sáu.
Một giọng nói chen ngang thầy hiệu trưởng cất lên ở cuối phòng, là Hạ Quy, cậu ấy nói khi đang chống cằm mặt quay ra ngoài cửa sổ, mắt lờ đờ.
- Bốn, sáu gì?
Lan Qua từ trên quay xuống hỏi, trong lòng thoáng đoán ra câu Hạ Quy sẽ nói.
- Quan tâm, giúp đỡ!
- Cậu có thể giải thích cho câu mình vừa nói ra không... Tantei.
Jin cất tiếng hỏi, mặt không một chút cảm xúc.
- Quan tâm giúp đỡ trong tiếng Jian là bốn và sáu, hai số đó chuyển sang tiếng Việt theo chữ Hán là tứ và lục. Ở Nhật có một vị thần rất linh thiên tên là lục tứ thiên vương hay còn gọi là oba, dịch sang tiếng Việt là “bác”. Vì vậy câu của em gái người hiền lành lịch sự là xin hãy quan tâm giúp đỡ bác tớ.
-Nhưng sao cậu lại có thể suy đoán như vậy được?
Lan Qua thắc mắc hỏi:
- Nào là Jian, Nhật, Hán Việt nữa?
- Cậu ta là người Nhật, giỏi vả ngôn ngữ Jian mà.
- Thú vị thật! Nhưng cho hỏi, tại sao lại quan tâm giúp đỡ bác, và nó có nghĩa là gì chứ?
- Có nghĩa là quan tâm giúp đỡ ông bác hiệu trưởng này đó. Theo như trí nhớ của tớ thì ông bác hiệu trưởng này tên là Hiyoshi Taka cùng họ với hai người bọn cậu.
Hạ Quy nói nhưng mặt vẫn quay ra ngoài, giọng phát ra khe khẽ rồi buông một cái ngáp.
- Chỉ là cùng họ mà cậu đã nghĩ thầy hiệu trưởng là bác tớ, không thuyết phục chút nào.
Cuộc đối thoại giữa Jin và Quy làm cho mọi người không hiểu gì cả. Trong lòng họ chỉ có một ý nghĩ mà không sao giải thích được. Hạ Quy bực bội nói tiếp:
- Không nói nhiều! Tớ chắc chắn thầy hiệu trưởng là bác cậu.
Quy ngưng một lúc cố gắng chứng minh cho những gì mình suy luận, cậu biết là cuộc nói chuyện sẽ kéo dài cho đến khi câu chuyện sáng tỏ, nó sẽ làm mất thời gian ngủ của cậu.
- Kiến trúc xá được tu sửa lại để chào đón hai người hoàng gia...
Hạ Quy cố nói ngắn gọn lại.
- Điều này được Hội đồng trường chấp nhận vì bộ giáo dục nước Nhật yêu cầu. Tuy nhiên sức ép lại về phía thầy hiệu trưởng, Hội đồng trường muốn thầy phụ trách lớp 2B và biến thầy cùng chung số phận với họ dù thầy có ai chống lưng đi nữa. Nói tóm lại, quan tâm giúp đỡ bác cũng có nghĩ là quan tâm giúp đỡ hai kẻ hoàng gia.
“Hoàng gia?” Lại một lần nữa câu nói của Hạ Quy làm cho toàn thể lớp 2B không tài nào hiểu được, họ cùng đồng thanh hỏi.
- Hai người bạn mới nè là cháu nuôi của vua Nhật, thầy hiệu trưởng là bác ruột.
- Quả không hổ danh là “nữ thám tử”, cậu tiến bộ hơn ba năm trước rồi đấy.
Jin vỗ tay thán phục.
- Cậu cũng chẳng khác gì! Tớ có là gì đối với hai cậu, tự đưa ra câu chuyện rồi dẫn tớ giải mã.
Quy nói giọng yếu xìu.
- Mọi người quen nhau sao?
Nhã Băng hỏi.
- Ừ!
Jellar trả lời.
-Bọn tớ là bạn từ thuở nhỏ, nhưng ba năm trước Tatsu - là Hạ Quy đó về Việt Nam và ở luôn, anh tớ nhớ quá nên đi tìm...
- Vớ vẩn!
Jin sửa lại.
- Phần làm quen kết thúc tại đây nhé! Có những thứ không nên biết sẽ tốt hơn. Và thầy không muốn bỏ đi một tiết học quan trọng đâu, các em có thể làm quen nhau nhiều hơn khi ra chơi hoặc ở kiến trúc xá. Và bây giờ, tiết học đầu tiên thầy dạy bắt đầu. Ủa? Cô Minh dạy tới đâu rồi nhỉ?
Updated 63 Episodes
Comments
Thi Thi
na9 xuất hiện r phải hk
2022-01-18
0
Nano naka
tuyệt cú mèo
2022-01-17
0
Anh Minh🥰
nam9 ra mặt r kìa 😍😍😍😍
2022-01-09
0