"Nếu đã muốn nhận làm cháu trai thì cũng nên cho thằng bé một cái tên đã" Vãn Nhuận vuốt vuốt bộ râu trắng nói.
Nghe vậy Vãn Bái nghĩ nghĩ một chút "vậy đặc tên là Vãn Văn đi" ông cầm miếng ngọc bội trên tay nói, rồi ngước lên nhìn Vãn Nhuận, thấy lão gật đầu một cái rồi bước vào phòng.
7 năm sau
Trên mõm đá ngầm bảy năm trước Vãn Bái Nhặt được một đứa bé trai, bảy năm sau cũng tại hõm đá trên hòn đảo nhỏ này xuất hiện thêm một bia đá tròn và một bóng hình nhỏ nhắn tập quyền cước "hay...hay...da...da...".
Hằng ngày Vãn Văn điều tập võ, vận động từ sáng đến tối mới trở về nhà, nhưng hôm nay là ngày giỗ của Vàng Vàng chú chó năm xưa, vào hai năm trước Vàng Vàng đã chết vì quá già, trên hòn đảo này chỉ có mỗi cậu và ông nội cùng ông cố tuy hai người rất thương cậu nhưng cũng rất nghiêm khắc, từ ngày Vãn Văn biết nói hai người đã bắt đầu hành hạ cậu với nhiều cách khác nhau, hàng ngày phải chạy bộ, học quyền cước, học y thuật của ông cố, đến nổi cái gì mà học cách kiềm chế bản thân này nọ, vào năm năm tuổi không biết ở đâu xuất hiện một tốp người kì lạ ghé sang hồn đảo này, thế cũng thôi đi ông nội cùng ông cố còn cố tình đem mấy mỗm sang hô trong nhà đổi một chồng sách gần 200 cuốn bắt cậu phải học cho thuộc nữa, thật khổ a.
Trong nhà chỉ còn mỗi Vàng Vàng là chịu chơi đùa với cậu thôi nhưng mà kể từ Vàng Vàng chết, không ai chơi với cậu thì cũng thôi đi, ngược lại hai ông còn ra sức hành hạ cậu hơn.
"Vàng Vàng hôm nay tao cố tình trốn ra đây thăm mày a, mày thấy quyền cước hôm nay tao luyện thế nào, có ngầu không" Vãn Văn ngồi xuống bên hõm bia đá nói thì thầm. Ngồi thì thầm một lúc với mộ đá, Vãn Văn mới ngồi dậy thu dọn đồ đạt trở về nhà...
Vừa về đến Vãn Văn đã nghe tiếng ho khụ khụ của cụ cố, hôm nay cụ ho kịch liệt hơn ngày thường nhìu lắm, Vãn Văn không khỏi lo lắng chạy càng nhanh hơn vào phòng xem cụ cố.
Vừa vào đến cửa Vãn Văn đã thấy một ông lão nằm trên chiếc giường gỗ cũ, đứng kế bên là Vãn Bái, cậu không khỏi thưa một tiếng "ông..., cháu mới về...", có vẻ thấy bầu không khí trong nhà có phần nặng nề Vãn Văn chỉ thưa một tiếng rồi đi đến đứng bên cạnh ông nội nhìn cụ cố.
Vãn Nhuận nhìn nhìn hai ông cháu một lúc rồi cất tiếng "Vãn...Vãn Văn..., con phải...phải...theo ông nội con...khụ..., học hành...thật tốt, ông cố...khụ... đi...đi...trư...tr..." nói chưa hết câu cánh tay đang nắm lấy tay bé nhỏ của Vãn Văn đã buôn lỏng xuống, trước khi chết Vãn Nhuận đã ngước mặt lên sâu sa nhìn Vãn Bái và Vãn Nhuận một cái đầy thâm thúy.
Hôm đó Vãn Văn khóc nhìu lắm, ông cố vào năm Vàng Vàng chết vẫn rất khỏe không hỉu sao bỗng một ngày ông đi vào đất liền theo một chiếc tàu đánh cá, sau khi trở lại thì xuất khỏe đã trở thành như vậy. Chỉ là Vãn Văn cũng không nghĩ nhiều, kể từ hôm Vãn Nhuận mất, Vãn Văn đã trầm tính hơn nhiều, cũng không thấy cậu cười đùa như trong kí ức của Vãn Bái, Vãn Văn không kể ngày đêm vừa luyện văn vừa luyện võ...
11 năm sau
Vẫn tại trên hòn đảo nhỏ này, trên một vùng bãi đất trống bên cạnh biển xuất hiện một đám người xa lạ, họ không sinh sống ở gần đây, nhìn vào cũng không giống dân đánh cá.
Nhìn từ xa Vãn Bái thấy vậy đành buôn lưới trong tay xuống bước từng bước đến gần xem sau, trong đám người có một đứa nhỏ quay về phía này trong thấy Vãn Bái không khỏi kinh hô ra tiếng "có người, ông, có người" bé gái vừa hô vừa kéo áo một người đàn ông đứng cách đó không xa.
Có lẽ nghe được tiếng hô, cả đám người không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn, thấy một màn này Vãn Bái không khỏi nheo mắt lại hỏi "mấy vị không biết từ đâu tới nơi này, tôi nghĩ chắc không phải người quanh đây?"
Người đàn ông bị kéo áo vừa nãy nhìn nhìn đánh giá Vãn Bái một lúc trả lời "chào ngài, tôi là Bùi Nhậm, đây là cháo gái tôi, còn đây là cộng sự của tôi, không biết ngài đây là..." Bùi Nhậm vừa nói vừa giới thiệu mọi người một vòng, rồi quay sang hỏi Vãn Bái. Bùi Nhậm là một apha trội vừa nhìn đã biết Vãn Bái là beta chỉ là trên hòn đảo không có lấy một người thế nào lại xuất hiện một ông lão, cho dù biết Vãn Bái là một beta Bùi Nhậm cũng không mải mai thất lễ, tuy mặc ngoài Bùi Nhậm vẫn tỏa ra hàm hậu nhưng thực chất ông vẫn luôn cảnh giác đề phòng, nói ra cũng đúng một gia tộc lớn như nhà họ Bùi khi đi ra ngoài cũng phải đề phòng kẻ thù tìm đến huống chi là nơi xa lạ này, cho dù là gặp phải một beta già cả cũng không thể lơi lỏng được.
Vãn Bái thấy vậy một màng cũng không nói gì, ông vừa nhìn đã biết hai ông cháu này thân phận không tầm thường, còn những người khác ha hả chẳng qua chỉ là người đi theo bảo vệ. Tuy rằng ông theo cha ở trên đảo tách biệt với thế giới bên ngoài, hằng ngày chỉ chày lưới bắt cá nhưng thường thức nhận biết ông vẫn là còn đi, Vãn Bái nhìn nhìn ông rồi quay sang nhìn nhìn đứa bé gái đứng cạnh mới nói "ta sống ở đây cùng cháu trai, đang ở phía vách đá đối diện bên kia chày lưới, nghe thấy tiếng động nên qua nhìn một cái".
Vãn Bái ngừng một lát quay mặt lại nhìn Bùi Nhậm rồi nói tiếp "ta nghĩ, các vị không phải khách du lịch đi, hôm qua có bão, chẳng lẽ bị đánh tấp vào đây".
Thấy Vãn Bái hỏi, Bùi Nhậm cũng không giấu "quả thật là vậy" ông nhìn nhìn Vãn Bái một cái xác nhận không có việc gì lại nói "bất quá tôi này vừa vào trung niên mắt phải bệnh lạ nghe nói có gia tộc ẩn thế có thể trị được căn bệnh này nên gặn hỏi muốn tìm, nhưng con bé đồi theo tôi cũng đành hết cách, đi được nữa đường đã gặp phải chuyện này..."
Vãn Bái nghe vậy sắc mặt trầm xuống một cái rồi biến mất, gia tộc ẩn thế ha hả đã không còn. Lúc nãy ông có nhìn người đàn ông này vốn dĩ không có bệnh mà bệnh là đứa trẻ này đi, tuy nhìn ra nhưng ông cũng không rảnh quản.
Updated 94 Episodes
Comments
Hướng Nội
Nhìu lắm....😂😂😂
2022-10-18
1
Nguyễn Hà
hay
2022-01-14
1
Vô Danh
biết ai luôn hai người ông của Vãn Vân:))
2021-12-30
3