"Nói ra cũng thật mau, các vị nếu không có vấn đề gì có thể lên trên nghĩ vài hôm" Vãn Bái nhìn bầu trời sắp sửa hạ màng nói một câu, cũng không chờ người nọ trả lời rồi bước đi mất.
Nghe vậy đoàn người thất thần, lúc sau thấy cụ lão đã đi khá xa La Luân mới lên tiếng "lão gia, trời vừa nổi bão đường cũng không tiện đi, chi bằng chúng ta ở lại vài hôm, dù gì lão cũng chỉ là một người bình thường, chúng ta nhiều người như vậy cũng không cần sợ"
Bùi Nhậm nhìn theo bóng lưng Vãn Bái một lúc như đang suy nghĩ điều gì mới quét mắt sang nói với người nọ gật đầu một cái rồi dẫn đầu đoàn người đi theo Vãn Bái.
Đi đến nơi Bùi Nhậm mới thấy được một căn nhà trúc tuy đơn sơ nhưng không tính là nhỏ, nó được dựng dựa vào một bức tường đá, lại gần chút nữa ông mới thấy bên vách trái căn nhà được làm thông với một hang động nông, bên hông hang động cũng bị đục ra một cái lổ tầm sáu tất, xung quanh cũng không có căn nhà nào khác.
Đi đến căn nhà cụ để một ít đồ đạt vẫn cầm theo rồi trở ra đi tiếp về hướng khác, thấy thế Bùi Nhậm cũng dẫn mọi theo sau, đi được một khúc Vãn Bái mới ngừng lại, quay qua hỏi Bùi Nhậm "có việc sao?nhà ở đó cứ tùy ý, đi theo ta làm gì? ta đi kêu cháu trai a" Vãn Bái chỉ chỉ căn nhà, rồi nhìn nhìn mọi người với cặp mắt khó hiểu.
Thấy cụ đi một lúc ngừng lại cứ ngỡ đã đến nơi, không ngờ nghe được lời cụ nói, Bùi Nhậm không khỏi ngỡ ngàn khụ một tiếng đành nói "chúng tôi chỉ là muốn tìm hiểu đường xá một chút, tiện đường nên đi theo xem sao" ông nặn ra một nụ cười không xấu hổ qua loa một tiếng, có trời mới biết cụ kêu chúng tôi vào lúc nào a.
Thấy vậy một màng Vãn Bái cũng chẳng nói gì rồi tiếp tục hành trình của mình...
Đến nơi, Bùi Nhậm mới thấy phía trước không xa là một vùng trời rộng lớn nhìn xuống mới thấy hóa ra nơi họ đang đứng là một vách đá cao. Lại nhìn nhìn một hồi thì tiếng của khàn khàn của cụ lão vang lên "Vãn Văn, hôm nay nhà có khách, nên về sớm" nghe vậy mọi người không hẹn cùng quay đầu nhìn nhìn xung quanh, nhưng xung quanh không hề có một bóng người, thấy thế mọi người lại quay đầu qua nhìn ông, chỉ thấy ông đứng trên một gò đất, kế bên còn có hai gò đá cao tầm một thước trong rất giống bia mộ, mọi người thấy vậy không khỏi một trầm, hóa ra cháu trai trong miệng cụ..., lúc này tâm trạng bay bỗng của đoàn người không khỏi chua sót. Bùi Nhậm bước đến gần chút định an ủi thì cảnh tượng trước mắt khiến ông không sao mở lời được.
Nhìn xa thì chưa thấy được, nhưng một khi bước lên mới thấy, dưới vách đá có một cậu trai trẻ đứng một chân bất động trên một viên đá ngầm, có lẽ là do bão hay vốn dĩ đã thế mà sóng nước bên trên va đập rất mãnh liệt, gió thổi cũng vô cùng mạnh mẻ, nếu...nếu không mai trược chân té xuồng thì...nhìn thấy cảnh này Bùi Nhậm không khỏi hít một hơi.
Có lẽ nghe thấy tiếng của ông nội, Vãn Văn buôn chân còn lại xuống ngước ngước lên nhìn rồi thả người xuống biển, thấy vậy Bùi Nhậm la lên "nguy hiểm!!!"
Đoàn người nghe thấy tiếng động cũng chạy lại xem, nhưng phía dưới cũng chẳng có gì, chỉ toàn nước là nước. Bùi Nhậm gắp gáp quay mặt sang nhìn ông lão, thấy khuôn mặt ông vẫn như thường không có chút lo lắng, ông cũng cố gắn đè nén lại nổi sợ hãi rồi lại quay mặt xuống nhìn.
Thấy vậy một cảnh, La Luân không khỏi lo lắng hỏi Bùi Nhậm một tiếng "lão gia có chuyện g.." chưa nói xong La Luân đã hét lên một tiếng "lão gia, cẩn thận!!!" phía dưới vách đá không biết từ lúc nào đã chồi lên một người.
Bùi Nhậm vốn dĩ nghe thấy tiếng nói của La Luân nên quay đầu lại nhìn nhưng khi nghe thấy tiếng thét của cậu cũng giật mình một cái quay đầu lại, thấy đó là một cậu trai trẻ, nhìn cách ăn mặc có lẽ là cậu trai vừa thấy lúc nãy Bùi Nhậm không khỏi thở phào, nhưng trong lòng cũng không cấm được khiếp sợ chỉ là chưa biểu hiện ra ngoài, sau khi lấy lại được bình tĩnh ông phất tay lên với đoàn người phía sau ngăn lọ lại không cần lại gần.
Vãn Văn thấy vậy cũng không nói gì chỉ nhìn Vãn Bái gật gật đầu rồi quay đi về hướng căn nhà, cũng không thèm nhì đoàn người hay Bùi Nhậm một cái, Vãn Bái nhìn nhìn đứa cháu của mình rồi cười cười cũng bước đi, thấy cả hai ông cháu đều đi mất Bùi Nhậm và đoàn người cũng đi theo sau.
Tối đến, Vãn Bái gọi riêng Bùi Nhậm ra nói chuyện, La Luân vốn muốn đi theo nhưng bị Bùi Nhậm ngăn cản, sau một ngày làm quen ông biết được hòn đảo này khá nhỏ đi một vòng cũng không thấy người nào khác, hay có điều gì nguy hiểm, tuy trên vùng đảo hẻo lánh này xuất hiện một cặp ông cháu là rất kỳ lạ nhưng sau khi biết họ không có ý đồ xấu Bùi Nhậm cũng thả lỏng cảnh giác hơn.
Vào trong nhà, cả hai đều không nói chuyện, một lúc sau khoảng thời gian nữa giờ Vãn Bái mới lên tiếng "tôi có thể trị cho cháu ông, nhưng tôi có một điều kiện" nói rồi xoay người lại nhìn Bùi Nhậm.
Bùi Nhậm nghe được lời này tâm không khỏi vừa động, như muốn biết mình không nghe nhầm ông hỏi lại lần nữa "chắc chắn?", Vãn Bái không do dự gật gật đầu, thấy vậy Bùi Nhậm nghĩ nghĩ một lúc mới hạ quyết định quay ngang nhìn ông "được".
"Gọi cháu cậu vào đây" Bùi Nhậm không dám chậm trễ đi nhanh ra ngoài sân ôm cháu gái vào....
Ba ngày sau
Bão đã qua, đoàn người lục tục thu xếp đồ đạt để sáng mai xuất hành sớm. Bên kia trong phòng, Vãn Văn nhăn mặt lại nhìn Vãn Bái"tại sao?"
Vãn Bái không trả lời cậu, bước đến bên kệ đá nơi để sách, thuốc lục lội một lúc lấy ra một chiếc hộp gõ đàn hương cũ.
Updated 94 Episodes
Comments
Trân Phan
Điều kiện rất đơn giản nha
2024-04-11
1
❄LÊ❄
ghi ngờ có mùi chia xa đâu đây
2021-12-08
7