Thoáng cái vài phút chiếc xe của Liễu gia cũng đã lăn bánh đến nơi. Liễu Thiên chủ động xuống xe trước, tỏ vẻ lịch thiệp mở cửa làm tư thế mời với Liễu Khuynh Tuyết.
“Đã đến trường học, kính mời công chúa điện hạ hạ phàm.”
Đồng thời đưa bàn tay đến trước mặt cô, bên miệng treo lấy một nụ cười ngả ngớn. Đã lâu không có người đối xử như vậy với mình khiến cô có chút không thể thích ứng.
Liễu Khuynh Tuyết miễn cưỡng mỉm cười, dưới ánh mắt đầy mong chờ của Liễu Thiên tránh đi bàn tay nọ, tự khoác ba lô lên vai mà nói:
“Từ giờ anh đừng làm những hành động như vậy ở nơi đông người nữa nhé…”
Ai kia chưa kịp tỉnh hồn, trợn trừng mắt ngạc nhiên nhìn bàn tay đang trơ trọi giữa không trung. Đợi đến khi nghe thấy câu nói của cô, hắn lại càng không thể tin được.
“Tại sao? Đây vốn là điều em yêu cầu anh thực hiện mà, còn dọa nạt nếu không nghe theo liền cạch mặt anh!”
Liễu Thiên khôi phục tư thế đứng thẳng, nghi ngờ nhìn chằm chằm người con gái trước mắt. Càng ngày hắn càng cảm thấy có gì đó khác lạ…
Liễu Khuynh Tuyết mất tự nhiên tránh đi, ánh mắt của hắn quá mức mãnh liệt, cô sợ rằng chỉ cần đối diện với nó lâu hơn chút nữa liền sẽ không khống chế được mà nói ra sự thật.
Hệ thống khinh bỉ:
[Tố chất tâm lý quá kém, mới vậy mà đã không chịu được, rồi sau này ký chủ có thể làm ăn được gì nên hồn đây…?]
Liễu Khuynh Tuyết cố gắng khắc chế để không nổi nóng. Nói cô tố chất tâm lý kém? Nếu sự thật là như thế thì hơn một năm ở cùng Triệu Phương cô đã sớm rơi vào trầm cảm mà tự sát rồi!
“Không vì lí do gì cả… Chỉ là em cảm thấy mình đã lớn, cần hành xử trưởng thành hơn một chút.”
Cô tìm đại một cái lý do, ý định thuyết phục Liễu Thiên. Anh trai sủng cô như vậy, hẳn là sẽ tin đi?
Liễu Thiên đúng là rất yêu thương cô, thế nhưng không phải là kiểu sủng đến mức mù quáng. Hắn híp mắt, đôi đồng tử đen tựa hắc thạch xoáy sâu vào Liễu Khuynh Tuyết, dường như muốn đem điều mà cô đang giấu kín đào móc ra toàn bộ.
Nếu như không phải chính lúc này có kẻ từ bên ngoài phá đám thì hắn sẽ còn đưa ra nhiều câu hỏi để dồn ép cô hơn nữa.
Hội chị em của Liễu Khuynh Tuyết phát hiện cô đã đến trường liền như thường lệ chạy đến bên này, bộ dạng chân chó chào hỏi. Cả đám nhìn thấy Liễu Thiên vẫn đang đứng bên cạnh thì cũng cười với hắn, một số còn dùng ánh mắt si mê quấn quýt nhìn hắn chằm chằm khiến hắn toàn thân đều nổi da gà, mất tự nhiên xê dịch thân thể.
“Liễu thiếu, hôm nay anh lại đưa Tuyết Nhi đi học sao? Anh đã ăn sáng chưa? Có muốn cùng bọn em vào trường một chút không?”
Một người trong số đó mỉm cười thẹn thùng chủ động bắt chuyện với hắn. Liễu Thiên rùng mình nhưng vẫn giữ thái độ phải phép, khách khí đáp lại:
“Tôn tiểu thư có lòng, nhưng bây giờ tôi phải rời đi ngay rồi.”
Sau đó vẫy tay với Liễu Khuynh Tuyết, nháy mắt:
“Anh đi đây, em học tập vui vẻ nhé, đến giờ anh lại đến đón em về.”
Cô gật đầu, cũng vẫy tay chào tạm biệt hắn. Nhìn bóng xe xa dần, đám thiếu nữ lưu luyến thu lại tâm tư mơ mộng, quay sang cùng Liễu Khuynh Tuyết cười nói hí hửng.
“Hôm nay có tiết Tiếng Anh của Tần lão sư đó, chúng ta nên đi đâu chơi đây?”
Bọn họ bắt đầu bàn tán về địa điểm vui chơi. Liễu Khuynh Tuyết không tham dự bàn luận, điều này lập tức lôi kéo sự chú ý của những người còn lại. Tôn Thư là người đầu tiên phát giác ra sự khác thường của cô.
Cô ta ngạc nhiên nhìn bộ đồng phục trên người Liễu Khuynh Tuyết, thắc mắc:
“Tuyết Nhi, tại sao hôm nay cậu lại mặc đồng phục?”
Liễu Khuynh Tuyết không cảm thấy bất ngờ cho lắm, dù sao trước kia cô chưa từng tuân theo quy định của nhà trường, luôn mặc những bộ đồ sặc sỡ nổi bật lên lớp.
Sống qua một đời, cũng đã chết quá một lần, suy nghĩ trong cô đã không giống lúc trước.
Liễu Khuynh Tuyết mở điện thoại lên nhìn, đã gần đến giờ vào lớp rồi! Cô qua loa đáp lại một từ “Thích!” rồi nhanh chóng vác xác chạy như điên vào khuôn viên trường, để lại đám thiên kim tiểu thư mấy mặt ngơ ngác nhìn nhau.
…
May mắn lúc cô đặt mông xuống ghế cũng là lúc tiếng chuông vào lớp vang lên. Liễu Khuynh Tuyết vỗ ngực thở phào. Hệ thống lại bắt đầu chuyên mục cà khịa.
[Làm gì mà chạy như bị chó đuổi vậy? Dù sao ký chủ có đến muộn một chút cũng đâu có bị ai bắt bẻ đâu.]
Cô trong lòng trừng mắt, lớn tiếng:
“Trước khi mở miệng anh nên suy nghĩ cho kĩ đi chứ! Nếu muốn thay đổi số phận kiếp này thì trước hết tôi phải cải thiện hình tượng của tôi trong mắt mọi người!”
Trong khi Liễu Khuynh Tuyết đang bận bịu cùng hệ thống đấu khẩu thì xung quanh mọi người cũng không rảnh rỗi. Tất cả đều ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện trong lớp ngày hôm nay, bởi vì mỗi hôm có tiết Tiếng Anh của Tần lão sư cô đều cùng hội chị em trốn biệt tăm.
“Liễu Khuynh Tuyết này định bày trò gì nữa đây?”
“Cậu có để ý không, hôm nay cậu ta mặc đồng phục kìa!”
“Trời, điều này có nghĩa là hôm nay sẽ có bão đúng hay không? Chết tiệt, mình không đem ô!”
“…”
Tưởng Nam thấy mọi người bàn tán sôi nổi thì cũng hướng ánh mắt về phía Liễu Khuynh Tuyết, suy đoán xem cô định làm trò gì.
Âm thanh ồn ào cùng những ánh mắt nóng rực cuối cùng cũng lôi kéo Liễu Khuynh Tuyết về với thực tại. Cô ngẩng đầu, ngay lập tức liền chạm phải ánh mắt tò mò của Tưởng Nam.
Hận ý đè nén dưới đáy lòng tức thì như ngọn lửa đỏ rực bùng lên dữ dội, muốn đem người đối diện nhấn chìm. Tưởng Nam bị sát khí của cô làm cho sững sờ, thân thể bất giác run lên, trong đầu sợ hãi bao trùm.
Tại sao Liễu Khuynh Tuyết lại dùng ánh mắt đó nhìn hắn? Hắn đâu có thù gì với cô…!
Hệ thống không ngừng phát ra cảnh báo:
[Cảnh báo! Cảm xúc của ký chủ vượt quá ngưỡng giới hạn, nếu tiếp tục tăng lên sẽ làm ra hành động không thể vãn hồi! Ký chủ bình tĩnh! Cảnh báo!]
Tiếng chuông đinh tai lan tràn khắp đại não Liễu Khuynh Tuyết khiến cô không thể không thu về hận ý, khó chịu ôm lấy đầu.
“Được rồi! Ồn ào quá!” – Cô bất mãn.
[Bản hệ thống quan tâm như thế mà ký chủ nỡ nào quát mắng… Đồ vô tâm!]
Liễu Khuynh Tuyết rùng mình, cô đúng là không nghe nổi thứ giọng điệu nũng nịu này của hệ thống! Quá kinh dị!
Qua vài phút, từ cửa đi vào một nam nhân. Hắn tuổi chừng gần ba mươi, mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, trên người mặc lấy áo sơ mi trắng cùng quần âu. Nam nhân bên tay ôm một tập sách nhẹ nhàng bước lên bục giảng, thân hình cao ráo đứng ngay ngắn giữa bảng.
Hắn hơi đẩy gọng kính, cất giọng nói trầm ấm:
“Good morning class.” (Chào buổi sáng cả lớp.)
Tưởng Nam thân là lớp trưởng liền lập tức đứng dậy, hô:
“Good morning Mr.Tan !” (Chào buổi sáng thầy Tần!)
Sau màn chào hỏi, Tần Minh ra hiệu cho tất cả ngồi xuống, theo thói quen lướt mắt qua vị trí Liễu Khuynh Tuyết cùng hội chị em của cô.
Vốn tưởng sẽ như mọi hôm trống rỗng, thế nhưng khiến hắn ngạc nhiên là toàn bộ đều đủ.
Liễu Khuynh Tuyết không đi, mấy người còn lại hiển nhiên càng không dám. Bình thường lá gan lớn đều là do có cô chống lưng, thiếu đi cô bọn họ sẽ trở nên giống những học sinh khác.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Tần Minh, Liễu Khuynh Tuyết chỉ có thể lờ đi, làm bộ mở sách vở, trong đầu thật ra đang ôm mặt kêu than với hệ thống.
“Chết rồi, do ngày xưa học hành không cẩn thận nên đến giờ tôi không biết gì cả! Phải làm sao đây, Tần lão sư chắc chắn sẽ gọi tôi lên trả lời cho mà xem!”
Hệ thống tỏ vẻ không sao cả, nói:
[Cũng may bản hệ thống đã lường trước được chuyện này cho nên có chuẩn bị cho cô một phần quà tân thủ đây.]
“Sao anh không nói sớm? Mau đưa cho tôi!”
Liễu Khuynh Tuyết kiếp trước đã từng đọc qua tiểu thuyết hệ thống, vì vậy cô biết quà tân thủ nhất định sẽ mở ra không ít đồ tốt.
Chưa đến một giây trước mặt cô liền xuất hiện một hình ảnh ba chiều hình hộp quà được thắt nơ. Cô không do dự nhấn mở, hộp quà phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó liền biến mất, để lại ba ô vật phẩm.
[Chúc mừng kí chủ nhận được thẻ “Ghi nhớ cấp tốc” sơ cấp x 1, thẻ “Dời núi lấp biển” sơ cấp x 1, cuốn “Khẩu quyết” x 1.]
Rút được “Ghi nhớ cấp tốc” khiến Liễu Khuynh Tuyết mừng rỡ. Đây đúng là thứ cô cần rồi!
[Chú ý, “Ghi nhớ cấp tốc” sơ cấp chỉ duy trì được tối đa nửa tiếng, vì vậy ký chủ phải sử dụng thật cẩn thận.]
Từng ấy thời gian cũng đã đủ rồi. Liễu Khuynh Tuyết không do dự nhấn vào ô chữ ‘sử dụng’, sau đó nhanh chóng lật cuốn sách Tiếng Anh còn mới tinh ra, điên cuồng lật từng trang.
Điều kì lạ đã xảy ra.
Những câu chữ mà Liễu Khuynh Tuyết từng cho là khó hiểu rơi vào trong mắt cô dần trở nên đơn giản vô cùng, lướt một cái liền ghi nhớ, khắc sâu vào đại não. Cô kinh hỉ, tốc độ lật sách ngày càng nhanh, những bạn học xung quanh đều cảm thấy cô bị điên rồi.
Tần Minh sau khi sắp xếp tài liệu ra bàn xong thì ngẩng đầu lên, đồng thời phát hiện ra hành động kì quái của cô. Hắn híp mắt, dịu dàng nói:
“Lần trước thầy có giao bài tập về nhà là học thuộc một đoạn hội thoại, bây giờ thầy sẽ gọi hai em lên kiểm tra lấy điểm nhé.”
Cả lớp đồng thanh vâng dạ. Bàn tay thon dài của hắn lướt trên mặt giấy, trầm tư nửa phút thì đọc lên một cái tên:
“Hứa Di Di…”
Hứa Di Di lập tức đứng dậy, tự tin bước lên bục giảng.
Ngón tay Tần Minh tiếp tục di chuyển, sau đó dừng lại tại một dòng chữ.
“Liễu Khuynh Tuyết.”
Updated 104 Episodes
Comments
Hoàng Cổ Phi Nguyệt
nên đổi tên cho hệ thống thành hệ thống chuyên cà khịa:>>>
2022-04-20
3
Tiểu Kê
Đây là lần đầu chj nhà trọng sinh mà, hệ thống khịa hoài
2022-03-23
2
Mạc Hạ Tử
Hệ thống từ đầu đến cuối khịa không sót cái gì 🤣🤣🤣🤣
2022-03-21
2