Một tia sáng xoẹt qua ánh mắt Mạnh Thần Quân rồi rất nhanh biến mất.
Đôi mắt Lương Hân Nghiên bỗng chốc mờ hơi nước, cô lập tức cúi gằm mặt xuống, trong lòng âm thầm tự nhủ:
“Bình tĩnh, không phải … người này không phải là anh ấy.”
Hít sâu một hơi lấy lại trạng thái, cô nở nụ cười thương mại, gật đầu chào hỏi Mạnh Thần Quân rồi lướt qua anh, tiến tới ngồi xuống bên cạnh Lương Lộ Khiết.
“Chị không sao chứ?”
Hơi bất ngờ trước câu hỏi của Lương Hân Nghiên, Lương Lộ Khiết lắc đầu.
“Chỉ xước da chút thôi, không vấn đề gì”
Mọi suy tính trong đầu Lương Hân Nghiên lúc này đã biến mất hoàn toàn, cô hành động như một cái máy, hơi cúi xuống để sát trùng và băng vết thương cho Lương Lộ Khiết. Bàn tay cô vừa chạm tới băng gạc, phía trên đỉnh đầu lại vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Cô … là chị em song sinh của Lương tiểu thư à?”
Giống, thực sự quá giống. Lương Hân Nghiên cố giữ cho bản thân bình tĩnh nhưng nhịp đập của trái tim vẫn không ngừng tăng tốc.
“À, không phải đâu. Nói ra thì hơi phức tạp nhưng Nghiên Nghiên là em họ của tôi.”
Lương Lộ Khiết vội phủ nhận, cô vẫn nhớ rằng Lương Hân Nghiên rất ghét việc bị xem là chị em song sinh của cô. Hơn nữa, cho dù không ghét thì Lương Lộ Khiết cũng khá chắc rằng Lương Hân Nghiên sẽ không trả lời, vì trước giờ, Lương Hân Nghiên chỉ trả lời Cảnh Huyền thôi, đối với những người đàn ông khác, cô đều coi như không khí ô nhiễm.
Nhưng Lương Lộ Khiết không biết, Lương Hân Nghiên đó đã sớm không còn tồn tại rồi.
Vụ tại nạn không nghiêm trọng, lại được cảnh sát khu vực xử lý nhanh chóng nên người qua đường đều không nán lại lâu. Lúc này chỉ còn lại ba người.
Sơ cứu đơn giản cho Lương Lộ Khiết xong, Lương Hân Nghiên vừa thu dọn đồ vừa nói:
“Xong rồi, vài ngày sẽ lành, để tôi đưa chị về.”
Kiểu gì cũng phải chạm mặt với Lương Cần và Cảnh Huyền, sớm còn hơn muộn, cô cũng không muốn dây dưa nhiều với người có khả năng giết mình.
“Là do tài xế của tôi không cẩn thận, để tôi đưa cô ấy về.”
Giọng nói của Mạnh Thần Quân lần nữa lại khiến trái tim Lương Hân Nghiên chững lại một nhịp. Không để cho Lương Lộ Khiết kịp nêu ý kiến, cô lập tức nói:
“Không nghiêm trọng, chị ấy cũng là chị tôi, không cần phiền Mạnh tổng.”
Mạnh Thần Quân khoanh tay lại, khóe môi hơi cong lên.
“Hình như tôi còn chưa giới thiệu mà nhỉ?”
Lương Hân Nghiên vẫn duy trì thái độ xa cách, chỉ lạnh nhạt buông một câu.
“Nhân tài như anh, muốn không biết cũng khó, không cần cảm thấy lạ.”
Nói rồi Lương Hân Nghiên kéo Lương Lộ Khiết đứng dậy, cô vòng tay cô ấy lên vai mình rồi dùng lực gần như nhấc bổng Lương Lộ Khiết lên khiến cô nàng giật nảy.
“Nghiên Nghiên, từ lúc nào mà em trở nên khỏe vậy?”
Lương Hân Nghiên nhìn Lương Lộ Khiết, cô nở một nụ cười rạng rỡ nhưng không mấy thân thiện.
“Từ khi được người thương của chị ném sang Tây Ban Nha.”
Ánh mắt Mạnh Thần Quân hơi dừng lại một chút.
Một câu nói hoàn toàn làm cho Lương Lộ Khiết im bặt. Chuyện Lương Hân Nghiên bị Cảnh Huyền bí mật đưa sang Tây Ban Nha, cô cũng biết nhưng cô lựa chọn im lặng vì khi ấy cô cho rằng Lương Hân Nghiên xứng đang với điều đó. Nhưng hiện tại gặp lại, Lương Lộ Khiết mới biết lúc đấy mình sai rồi.
“Xin lỗi …” Lương Lộ Khiết nhỏ giọng nói.
Lương Hân Nghiên không biểu cảm gì và chỉ tập trung đưa đỡ người ra xe.
Một người là nữ chính, một người là nữ phụ, Lương Hân Nghiên biết bản thân và Lương Lộ Khiết không có khả năng thay đổi mối quan hệ. Vậy nên, điều cô muốn làm chỉ là hạ hào quang nữ chính của Lương Lộ Khiết xuống và tránh khỏi cái kết bi kịch của nguyên chủ thôi.
Trong lúc ấy, Mạnh Thần Quân vẫn đứng yên nhìn theo hai cô gái, mãi đến khi hai người đã yên vị trong xe, anh mới thốt lên một câu:
“Em vẫn như vậy … luôn tự mình gánh vác tất cả.”
Đoạn đường dần được thông thoáng trở lại, vừa lúc xe có thể đi thì bóng dáng Lục Y Y xuất hiện. Thấy trong xe có thêm ‘thành viên’ mới, cô hô lên một tiếng:
“A, bông hồng của Cảnh thiếu.”
“Cậu là …?”
Lương Lộ Khiết mông lung không nhớ ra người trước mặt. Lục Y Y thấy vậy liền cụt hứng. Dẫu gì hai người cũng học cùng cấp ba, mới qua ba năm mà đã không nhớ người ta rồi. Cô đưa đồ cho Lương Hân Nghiên rồi hất hàm:
“Chuyện gì đây?”
“Cứu nguy thôi.”
“Cậu cứu cũng đúng người ghê.”
Lúc này Lương Lộ Khiết như mới sực nhớ ra.
“Cậu có phải là họ Lục, hồi trung học ngồi phía sau Nghiên Nghiên đúng không?”
“Vâng, chính tôi.”
Lục Y Y gật đầu. Vốn dĩ cô đối với Lương Lộ Khiết cũng bình thường nhưng qua một thời gian làm bạn với Lương Hân Nghiên, cô liền có cảm giác không thích cô gái này, cô ấy không xấu nhưng sự lương thiện của cô ấy dễ khiến cho bạn cùng giới thấy giả tạo.
Lương Hân Nghiên ngồi cạnh liếc mắt một cái là bắt được suy nghĩ của Lục Y Y. Mô típ nữ chính nhẹ nhàng, trong sáng, thánh thiện đang là thịnh hành lúc đó nên Phương Tình thiết lập nhân vật như vậy cũng là dễ hiểu. Nhưng cô ấy cũng không để Lương Lộ Khiết như vậy quá lâu, trong tương lai, tính cách nữ chính sẽ thay đổi.
Chỉ là Lương Hân Nghiên hiện tại có phần không chắc chắn lắm, vì sự thay đổi ấy của Lương Lộ Khiết phần lớn là dựa trên những hành động quá đáng của nguyên chủ, giờ nguyên chủ không còn thì liệu có ảnh hưởng đến sự hình thành tính cách đó hay không. Cái này phải theo dõi thêm mới biết được.
Chẳng mấy chốc đã tới Lương gia, lúc này trên xe chỉ còn Lương Hân Nghiên và Lương Lộ Khiết, Lục Y Y đã xuống xe tại Lục gia ở đoạn đường trước rồi.
Vì Lương Lộ Khiết bị thương, nên sau khi xuống xe Lương Hân Nghiên định giúp cô cầm đồ và đỡ lên nhà. Nhưng dường như do những điều mà nguyên chủ từng làm khi xưa nên Lương Lộ Khiết vẫn có phần chưa hoàn toàn tin tưởng Lương Hân Nghiên. Cô cho là lúc trước ở ngoài đường nhiều người, lại có cả Mạnh Thần Quân nên Lương Hân Nghiên mới ‘diễn’.
“Không cần đâu, để chị tự vào”
Lương Hân Nghiên gật đầu.
Đã mệt mỏi cả đoạn đường dài nên cô cũng không muốn đưa đẩy quá lâu.
Nghĩ còn có người phải gặp nữa, Lương Hân Nghiên liền chậm bước quay lại xe, lấy đồ đưa cho Lương Lộ Khiết.
“Của chị.”
“Cảm ơn, ơ còn đồ của em thì sao? Để chị gọi giúp việc …”
“Không cần đâu, tôi sẽ không ở đây.”
Nói rồi, nghe thấy tiếng chuông điện thoại Lương Hân Nghiên muốn quay vào xe lấy nhưng lại bị Lương Lộ Khiết giữ tay lại.
“Em mấy năm mới về nhà mà. Tại sao lại không ở lại?”
“Vì tôi không thích thôi, chị buông tay tôi ra.” Lương Hân Nghiên nhíu mày, cô bắt đầu có cảm thấy có gì đó không đúng, nó dẫn lối tới cảm giác bất an và cô rất ghét điều đó.
Lương Lộ Khiêt vẫn nhất quyết nắm chặt tay Lương Hân Nghiên.
“Nghiên Nghiên, chị biết em không thích chị nhưng nơi này là nhà em mà, em không ở đây thì đi đâu chứ!”
“Tôi nói chị buông tôi ra.”
Lương Hân Nghiên hơi mấy kiên nhẫn, cô kéo nhẹ tay Lương Lộ Khiết ra rồi quay đầu muốn lên xe. Và điều cô lo lắng đã xảy ra.
“Nghiên Nghiên! A!”
Lương Lộ Khiết thấy Lương Hân Nghiên đi thì vội đuổi theo nhưng do đầu gối bị thương, lại thêm bậc thang cao nên bước hụt, ngã về phía trước.
Nghe tiếng Lương Lộ Khiết, Lương Hân Nghiên vội quay người lại, cô theo quán tính đỡ lấy Lương Lộ Khiết rồi quay nửa vòng, ấn cô ấy vào chiếc taxi đằng sau để cả hai cùng không bị ngã.
Đúng lúc này, phía sau cô có hai giọng nam cùng lúc vang lên:
“Lộ Lộ!”
“Bánh Ngọt à!”
Là cha của Lương Lộ Khiết, Lương Cần và Cảnh Huyền.
Lương Hân Nghiên nghe tiếng mà nghiến chặt răng, ra lúc nào không ra, cứ nhất định phải chọn lúc này.
Lương Hân Nghiên đang muốn buông Lương Lộ Khiết ra thì một lực kéo mạnh khiến cô mất cân bằng, ngã xụp xuống nền gạch.
“Nghiên Nghiên! Cảnh Huyền, anh làm gì vậy?”
Lương Lộ Khiết hét lớn, cô muốn tiến tới đỡ Lương Hân Nghiên nhưng chỗ bị thương ở đầu gối nhói lên khiến cô khụy xuống.
Cảnh Huyền vội đỡ lấy Lương Lộ Khiết.
“Bánh Ngọt, em có sao không?”
Rồi anh ta quay sang hướng Lương Hân Nghiên.
“Cô đã làm gì Lộ Khiết rồi.”
“Con nhỏ này, vừa về đã gây chuyện, rốt cuộc Lộ Lộ thiếu mày cái gì mà mày không buông tha cho con bé vậy hả?”
Lương Cần cũng lớn tiếng vì Lương Lộ Khiết.
Lương Hân Nghiên không khỏi có xúc cảm muốn chửi người, cô nghe cái lời thoại này quen quen rồi nha. Trong nguyên tác, nguyên chủ cố tình đẩy Lương Lộ Khiết ngã thì bị mắng đã đành, đây cô còn băng bó cho người ta, còn đỡ người ta đến tận cửa mà còn bị nói.
Rốt cuộc là do nguyên tác không thể thay đổi hay do định khiến của mấy người họ không thể thay đổi đây?
“Anh Huyền, không phải đâu. Cha, mọi chuyện không như cha nghĩ đâu ...”
Thấy Lương Hân Nghiên bị mắng, Lương Lộ Khiết muốn thanh minh nhưng nói chưa hết câu đã bị cản lại.
“Em còn nói giúp cô ta làm gì, đây đâu phải lần đầu. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, có qua Tây Ban Nha ba năm thì cái tính xấu đấy của cô ta cũng không bỏ được đâu. Cô ta căn bản không xứng với họ Lương”
Updated 60 Episodes
Comments
LỬNG MẬT thích ăn 🍉🍉🍉
mẹ chuyện nhà ng ta ko đến lượt loại chó hoang có hào quang nv chính như m xía mõm vào
2025-04-06
0
LỬNG MẬT thích ăn 🍉🍉🍉
ngay từ đấu tui đã đoán từ chap 2 r
2025-04-06
0
Letitia
đừng nói là thiên quân nha
2022-05-31
6