Cửa phòng Lý Minh bật mở, Vân Vãn Tình bước ra cùng ra Kiều Đoan Trang và Triệu Tiểu Vy trở về phòng.
Quét mắt một lượt, Vân Vãn Tình vừa định lên tiếng thì thấy Lương Hân Nghiên từ phòng giám đốc bước ra.
“Tại sao cô lại bước ra từ đó?”
“Sếp gọi thứ ký Lương vào có việc” Người trả lời là Thẩm Sách.
“Tôi không hỏi cậu”
Vân Vãn Tình gằn giọng, âm thanh không khống chế mà lớn hơn bình thường
Cả bốn người còn lại cùng đưa mắt về phía cô ta
Mấy ngày liền không được ở riêng với Mạnh Thần Quân, lại liên tục vị Lý Minh trách móc khiến tâm tình Vân Vãn Tình sắp nổ tung đến nơi rồi. Cô nhìn thẳng vào Lương Hân Nghiên rồi nói:
“Cô, đi theo tôi”.
Thẩm Sách biết Vân Vãn Tình không có ý tốt nên lo lắng nhìn Lương Hân Nghiên.
Mà đương sự lúc này lại vô cùng thản nhiên chống lại ánh nhìn không mấy thiện cảm của Vân Vãn Tình rồi đi theo cô ta.
Hai người đi tới ở cuối hành lang, nơi ít người qua lại.
“Cô làm vậy là có ý gì?”
Nhìn Vân Vãn Tình khuôn mặt nhăn nhó, Lương Hân Nghiên cười lạnh trong lòng nhưng ngoài mặt thì nghiêng đầu vô tội.
“Chị Vân hỏi vậy là sao? Em không hiểu”
“Cô đừng có giả vờ”
Lúc này, sự tức giận của Vân Vãn Tình đã không còn kìm chế được mà cứ vậy bộc phát:
“Cứ lần nào tôi đi tìm Mạnh tổng là cô lại ra hỏi, không phải cố tình thì là gì? Còn cả chuyện Lý Minh nữa, nếu không phải cô nói bóng nói gió thì làm sao anh ta lại liên tục gọi tôi vào trách móc như vậy”
“Em là nhân viên mới, còn nhiều điều chưa rõ nên muốn hỏi chị, chẳng qua là trùng hợp thôi mà. Hơn nữa vì chị không hướng dẫn nên em mới phải tìm thư ký Lý” Lương Hân Nghiên nói như lẽ thường tình.
Gương mặt Vân Vãn Tình càng thêm văn vẹo đến khó coi.
“Đừng có lý do lý trấu, cô tưởng là tôi không biết rằng cô đang có âm mưu à. Muốn ly gián tôi và Lý Minh, sau đó tiếp cận Mạnh tổng? Cô cho là mình là ai? Thiên kim nhà giàu hay công chúa hoàng tộc?”
Nghe Vân Vãn Tình chất vấn, Lương Hân Nghiên chợt nhận cô ta nói không sai, cô chính là thiên kim nhà giàu mà. Cô không phải công chúa nhưng cũng là con gái độc nhất của một công nương, được đối đãi cũng không kém công chúa là mấy.
Lương Hân Nghiên đan hai tay vào nhau, hơi cúi mặt xuống, bộ dạng có phần trông giống như đang bị bắt nạt.
Liếc nhìn gương mặt uất ức mà diễm lệ kia, Vân Vãn Tình lại không kìm được lòng ghen ghét.
“Muốn diễn cho ai xem? Ở đây cũng không có Mạnh tổng đâu. Đừng tưởng chỉ với khuôn mặt này mà có thể một bước lên làm vợ Mạnh tổng. Biết điều thì lập tức xin nghỉ việc đi, bằng không thì tôi sẽ khiến cô không còn mặt mũi nào mà tới đây làm nữa đâu.”
Lương Hân Nghiên ngoài mặt thì tỏ vẻ sợ sệt nhưng trong lòng thì không một gợn sóng, chỉ có chút nghi vấn.
Cô ta … đang nói cái gì vậy? Cô nói muốn làm vợ Mạnh Thần Quân lúc nào?
Nói rồi Vân Vãn Tình dậm mạnh từng bước bỏ đi.
Cô ta vừa đi, một bóng người khác lại xuất hiện, giọng điệu mỉa mai.
“Tôi biết ngay mà, cẩn thận trèo cao ngã đau”
Lương Hân Nghiên liếc nhìn Triệu Tiểu Vy, nữ nhân viên này từ lúc bắt đầu thì việc thì thường xuyên chạy theo sau Vân Vãn Tình. Trong nhóm bốn nhân viên mới hiện tại, có thể nói cô ta là người được lòng Vân Vãn Tình nhất.
Muốn dựa vào Vân Vãn Tình để được ở Cực Quang thì nước đi này của Triệu Tiểu Vy sai quá rồi.
Lương Hân Nghiên nhìn gương mặt đặc ý của cô ta mà cười nhạt.
“Câu đó phải để tôi nói mới đúng”
Thái độ của Lương Hân Nghiên đột ngột thay đổi khiến Triệu Tiểu Vy không kịp thích ứng. Trong ấn tượng của cô ta, Lương Hân Nghiên là kiểu người giả ngây ngô, thanh cao nhưng lại có chút nhút nhát và hiếu học, hoàn toàn không giống bộ dạng lúc này.
Lương Hân Nghiên bước tới gần, ghé tai Triệu Tiểu Vy nói:
“Miệng lưỡi trơn chu đủ để lấy một vị trí, nhưng có trơn đến mấy mà không có năng lực thì cũng không thể giữ vững được đâu, đồng nghiệp ạ”
Dứt lời Lương Hân Nghiên sải bước đi. Cô cần tách Vân Vãn Tình ra khỏi Mạnh Thần Quân nên mới phải diễn kịch, còn đối với Triệu Tiểu Vy, cô lười tốn sức.
Hoàng hôn dần buông xuống, mưa rơi năng hạt.
Tan làm, các nhân viên nối đuôi nhau thu dọn đồ ra về.
Lương Hân Nghiên vừa bước tới cửa công ty thì gặp Kiều Đoan Trang, cô ấy đã đứng đợi ở đó một lúc lâu.
Lương Hân Nghiên nghĩ rằng Kiều Đoan Trang không có ô nên mở ô của mình ra rồi tới gần cô ấy:
“Cô ra bến xe hay đi đâu? Tôi đưa cô đi”
“Lương Hân Nghiên, cô không nhớ tôi sao?” _Kiều Đoan Trang đột nhiên hỏi.
Lương Hân Nghiên hơi sững lại, trong trí nhớ của cô hoàn toàn không tồn tại nhân vật này. Hơn nữa, cô đã thay đổi cốt truyện nên xuất hiện nhiều người mới mà cô không biết.
Chẳng lẽ cô đã để lỡ chi tiết quan trọng nào?
Nhìn vẻ mặt hoang mang của Lương Hân Nghiên, Kiều Đoan Trang chợt nói:
“Bạn học Lương, cậu cũng thích Cảnh Huyền sao?”
Lúc này Lương Hân Nghiên mới nhận ra người trước mặt.
“Bạn học Kiều?”
Hồi trung học, yêu thích Cảnh Huyền không chỉ có Lương Hân Nghiên và Lương Lộ Khiết mà còn có một số nữ sinh khác nữa, trong đó có Kiều Đoan Trang. Nhưng trong truyện miêu tả Kiều Đoan Trang là nữ sinh khá mập và thường được gọi là ‘bạn học Kiều’ nên Lương Hân Nghiên nhất thời không phát hiện ra, giờ đối phương chủ động lộ diện, cô mới biết.
Thấy Lương Hân Nghiên nhận ra mình, Kiều Đoan Trang mới cười nhẹ một cái.
“Cũng không trách được, tôi thay đổi quá nhiều. Vì người ấy mà thay đổi”
Hai người cùng bước đi dưới mưa, qua lời Kiều Đoan Trang, Lương Hân Nghiên mới biết cô gái mập ngày đó bị nguyên chủ dè bỉu đã phải cố gắng bao nhiêu để đổi lấy một ánh nhìn của Cảnh Huyền.
Kiều Đoan Trang đã nhanh hơn nguyên chủ một bước, cô ấy thay đổi bản thân và tới Quang Ảnh làm việc. Chỉ tiếc, cũng giống như nguyên chủ, Kiều Đoan Trang chỉ là nữ phụ vĩnh viễn không chạm được tới nam chính. Bị tình cảm che mờ con mắt, cô ấy có ý định hãm hại Lương Lộ Khiết và bị Cảnh Huyền phát hiện, sau đó là đuổi việc.
Ở nhà vài tháng, Kiều Đoan Trang đã nghĩ thông suốt và tới Cực Quang bắt đầu lại thì gặp được Lương Hân Nghiên.
“Lúc đầu tôi còn cho rằng cô mất trí nhớ, hóa ra là cô vốn không để tôi vào đầu” _Kiều Đoan Trang vờ thở dài một hơi.
Lương Hân Nghiên cảm thấy hơi khó xử, nguyên chủ ngày đó trong mắt chỉ có Cảnh Huyền, mà cô là người từng đọc sách, nhân vật qua đường đâu chỉ có một người, làm sao cô nhớ hết được.
Nhìn ra Lương Hân Nghiên có điều khó nói, Kiều Đoan Trang không chêu chọc cô nữa.
“Tôi cũng không trách cô, chúng ta cùng hoàn cảnh mà. May mắn là giờ chúng ta đều thông suốt rồi. Nhưng mà Lương Hân Nghiên, cô thực sự có ý mới Mạnh tổng đấy à?”
Nhìn thái độ của Vân Vãn Tình, kèm theo hành động khả nghi của Lương Hân Nghiên, Kiều Đoan Trang không khỏi nghi ngờ. Mạnh Thần Quân không phải không tốt nhưng cô thấy cách yêu của Lương Hân Nghiên có chút cực đoan, nếu lại tiếp tục như hồi trung học thì không khác gì đi vào vết xe đổ.
Mắt thấy đã tới bến xe, Lương Hân Nghiên vội đẩy nhẹ Kiều Đoan Trang lên trước.
“Nay mưa to quá, có gì nói sau, tôi đi trước nhé”
Kiều Đoan Trang nhìn Lương Hân Nghiên muốn nói gì đó rồi lại thôi, cô gật đầu rồi đi vào trong mái hiên ngồi.
Lương Hân Nghiên quay đầu đi dọc theo vỉa hè.
Mưa mỗi lúc một lớn hơn, dường như che ô cũng đã không còn tác dụng nữa, cô rút điện thoại ra muốn gọi cho bác tài xế lần trước, nhưng nhớ đến lời Lục Y Y nói ông ấy không làm buổi tối, tay bấm điện thoại liền dừng lại.
Đang lúc Lương Hân Nghiên mải suy nghĩ thì một chiếc xe Maybach màu đen dừng lại gần cô, ngay sau đó là một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Nghiên Nghiên, em mau xe đi”
Là Lương Lộ Khiết. Vậy người lái hẳn là Cảnh Huyền.
Lương Hân Nghiên không cần nhìn cũng biết, cô vừa có ý định từ chối thì Lương Lộ Khiết đã xuống xe kéo cô vào trong xe dưới ánh mắt khó chịu của Cảnh Huyền.
“Mưa thế này, sao em không gọi tài xế đến đón?”
Lương Hân Nghiên không trả lời.
Lúc trước, cô cũng được tài xế riêng của Lương gia đưa đi đón về nhưng giờ cô không ở đó nữa, hiển nhiên sẽ không được hưởng cái đặc quyền ấy rồi. Mà trước lúc về nước, mẹ cô cũng từng nhắc qua nhưng cô ngại nhờ vả nên không nói.
Hơn nữa, Lương Hân Nghiên cũng không quá quan trọng việc này, có xe thì đi, không có, cô vẫn có thể đi bộ. Nguyên chủ là 100% thiên kim tiểu thư không bao giờ phải làm việc nặng, nhưng Lương Hân Nghiên thì chỉ mang 50% thôi nên những điều như thế này đối với cô không có vấn đề gì hết.
Lương Lộ Khiết định hỏi lý do Lương Hân Nghiên không muốn về nhà nhưng biết cô ấy không thích nên cô liền đổi câu hỏi:
“Em vừa đi đâu về vậy?”
“Đi làm” _Lương Hân Nghiên trả lời ngắn gọn.
Đôi mắt Lương Lộ Khiết thể hiện rõ sự bất ngờ, cô không nghĩ là cô em họ tiền tiêu ba đời không hết này sẽ chịu ra ngoài kiếm việc.
Trái lại với Lương Lộ Khiết, Cảnh Huyền không cảm thấy bất ngờ, anh nghĩ ngợi chốc lát rồi nói:
“Cực Quang?”
“Đúng vậy” _Lương Hân Nghiên không phủ nhận.
Ngay tức khắc, Lương Lộ Khiết nhíu mày:
“Em cũng biết Cực Quang và Quang Ảnh là đối thủ, sao lại tới đó?”
Updated 60 Episodes
Comments
Bạch Bi
Cực Quang và Quang Ảnh là đối thủ cạnh tranh thương trường vậy Cảnh Huyền và Bạn học Lương gọi là gì sao phải nhất thiết chung chỗ 😁
2022-05-17
4