Ủa ! sao lạ vậy chỉ có anh em tôi nghe được tiếng chuông, còn ba tôi thì không nghe gì cả, vậy là sao hay là ông cũng có nghe mà vì điều gì đó nên không nói ra. Câu hỏi đó cứ lờn vờn mãi trong đầu tôi
cho đến tận chiều khi ba tôi kêu 2 anh em tôi đi ra ngoài ăn cơm cùng ông. Thế
là cả hai anh em tôi reo lên vui mừng chạy theo ba.
Sau khi ba cha con đi ăn tối về một lúc thì ba tôi dọn giường giăng mùng đi ngủ. Vì chổ lạ nên cả giờ sau tôi cứ lăng qua lăng lại mà vẫn chưa ngủ được… trời càng lúc càng khuya ngoài đường đã vắng
hẳn tiếng xe cộ, chỉ có ánh sáng vàng vọt của mấy ngọn đèn đường lên lói xuyên
qua các tàng cây lọt vào trong sân. Một sự yên ắng, rờn rợn bao trùm cả khu
biệt thự. Do trong lòng cứ nơm nớp lo sợ viễn vông nên tôi thường đưa mắt nhìn
ra phía ngoài, từ đường ánh đèn vàng trên cao xuyên qua các tàng cây chiếu lên
con đường rãi sỏi đến tận chổ chúng tôi nằm. Tuy thế nhưng sao trong lòng tôi
cứ vẫn sợ một điều gì, dù điều ấy rất mơ hồ có lẻ vì thế khiến tôi nhớ lại
những hồi chuông điện thoại cùng mấy tiếng động lúc trưa.
Đang mông lung với ý nghĩ lo sợ vu vơ, tôi chợt nghe âm thanh rột… roạt .. rột roạt như có ai đang bước trên con
đường trãi sỏi, nên vội mở bừng mắt để xem ai đi vào nhưng không thấy gì cả dù
tiếng chân càng lúc càng gần. Tôi căng mắt cố nhìn thật kỷ nhưng đúng là không
thấy gì và tôi cũng chắc chắn một điều là tai mình không nghe lầm. Tiếng chân
gần thêm chút nửa đột ngột dừng lại, rồi một nắm sỏi ném vào chổ tôi nằm, tuy
không trúng vào tôi nhưng va vào vách và chiếc gường rơi lộp độp. Sợ quá tôi ré
lên
- Ma…..
Tiếng la làm ba tôi giật mình mở mắt ra hỏi.
- Gì mà con la toáng lên thế ?
Tôi trả lời giọng líu ríu .
- Ba ơi ! ba ơi ma … ma nhát.
Ông vội trấn an
- Ma quái gì. Đã có ba con đừng sợ\, ngủ đi.
Tuy thế nhớ lại tiếng bước chân vô hình
lúc nảy tôi rùng mình sợ hải, nhưng từ lúc đó trở đi không có điều lạ gì xảy ra
nửa, rồi vì mỏi mòn lúc sau tôi cũng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau không có chuyện gì lạ, nhưng
anh em tôi chẳng dám lò dò lên nhà trên mà chỉ quanh quẩn ở sân sau hoặc ra
tuốt ngoài cỗng nhìn xe để nhìn người qua lại. Thật ra tôi không xác định kỷ
ngày hôm ấy có tiếng chuông điện thoại reo không, vì hình như lúc ở ngoài cỗng
tôi loáng thoáng có nghe nhưng do khoảng cách khá xa nên không dám chắc chắn.
Thế rồi khoảng 8 giờ tối ba tôi chợt nhớ ra có việc phải đi qua Khánh Hội nên
ông dặn chúng tôi ở nhà ngủ trước vì phải hơn tiếng sau mới về. Sau khi dặn dò
haianh em tôi xong ông dắt xe, sau khi đóng cỏng cản thận thì lên xe chạy đi .
Còn lại hai anh em trong khu biệt thự rộng thênh thang với ánh sáng le lói của mấy ngọn đèn
dường chiếu qua phía trước sân, còn phía sau nhà thì bóng tối dày đặc bao trùm
gần hết mọi nơi. Ngoại trừ ánh đèn đường hắt qua soi sáng con đường rãi sỏi và
ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn trong ga-ra thì tuyệt nhiên trong biệt thự không
có thêm ngọn đèn nào cả.
Thật tình mà nói
ban đầu chúng tôi không lấy gì là sợ vì đang ở trong ga-ra kéo cửa sắt lại là
an toàn. Thế nhưng chỉ một lúc sau từ trên căn biệt thự một hồi chuông lanh
lãnh vang lên trong đêm nghe rợn cả người. Tôi và cô em đưa mắt nhìn nhau rồi
không cần phải nói gì, hai anh em vội vàng đứng lên nắm tay nhau bước lại mở cửa
sắt để đi ra ngoài. Tiếng cửa sắt lâu ngày không bôi mỡ tạo ra âm thanh ken két
vang lên trong đêm làm cho bầu không khí càng trở nên ghê rợn. Mở được cửa sắt
hai anh em vội vàng nhắm hướng cổng đi vội ra với ý định ra đường chơi đợi ba
về, chứ ở đây ghê quá.
Khổ nỗi muốn đi ra cỗng thì phải đi ngang ngôi biệt thự, chúng tôi cố đi thật nhanh nhưng khi
vừa gần tới ngôi nhà to lớn đen thui kia thì đột ngột, một tràng cười ha…hả…
điên dại vang lên bên trong. Vừa dứt tiếng cười thì tiếng hú lanh lảnh dài lê
thê tiếp theo. Anh em tôi run bần bật muốn bỏ chạy nhưng cất chân lên cơ hồ
không nổi cả hai dựa vào nhau líu quíu bước. Tiếng hú vừa ngưng thì giọng ê …a
…lơ lớ như của người Hoa nỗi lên nghe thật rùng rợn.
- …Á …rạ ra… kéo nị ra từ ngoài xa …í …rị ri… đem nị đi dzề âm ti…í…hì …hi...Á…rạ ra …...
Điệp khúc ghê rợn ấy cứ lập đi lập lại mấy lần trong bóng đêm dầy đặc. Cô em nhỏ của tôi cơ
hồ như muốn ngất, cả người nó run lẩy bẩy, bàn tay lạnh ngắt. Còn tôi cũng
chẳng khá hơn cô em bao nhiêu, sợ đến mức thất thần té ngồi bệt xuống đường và
lôi cả cô em ngồi bệt bên cạnh. Hai hàm răng của tôi lúc đó không lạnh mà cứ
đánh vào nhau lập cập liên hồi. Các tàng cây đen thui trong đêm dường như đang
từ trên cao nhìn xuống trêu chọc chúng tôi với nụ cười quái dị. Cô em tôi run
rẩy với giọng đứt quảng
- Anh ơi…. Em sợ… quá…
Updated 54 Episodes
Comments
Il est passionné
tui cũng sợ qué
2025-02-04
0
Il est passionné
gan quá!
2025-02-04
0