Dưới ánh sáng của ngọn đèn trong nhà tôi nhìn ông kỷ hơn, trước mặt tôi ông ấy đúng ra phải
gọi là cụ già vì nhìn mặt ông tôi đoán chừng hơn bảy mươi tuổi. Nét mặt hiền
lành phúc hậu, đầu tóc bạc phơ, nhưng dáng điệu khoẻ mạnh nhanh nhẹn, nhất là
đôi mắt ôn nhìn rất ấm áp hiền hòa. Nhìn ông tôi cảm thấy thân thiện dễ gần,
nhưng không khỏi ngạc nhiên trước sự xuất hiện khá đột ngột nên hỏi .
- Ông ơi ! ông ở đâu sao biết chúng cháu đang bị ma nhát mà đến cứu vậy?
Đưa tay chỉ về hướng ánh đèn bên kia đường, ông bảo.
- Ta ở phía ấy, vì nghe có tiếng cười, tiếng hú bên này nên đã đoán ra lũ quỷ này đang doạ dẫm người. Nhưng vì bận chút chuyện không đến ngay được khiến hai cháu một phen hết vía .
Ngẫm nghĩ một lát tôi chợt hỏi .
- Ba cháu ở đây hơn một tháng\, sao chẳng nghe ba cháu nói gì về chuyện đáng sợ nầy cả ?
Ông cụ nheo nheo mắt rồi trả lời
- Ba cháu phúc lớn\, mạng lớn\, đức tin vững vàng khiến ma quỷ bạt xa hết\, làm sao dám
đến gần sinh sự. Tuy bọn này cũng dữ dằn lắm .
Nghe thế tôi cảm thấy ông cụ hình như biết
rõ về nguồn gốc đám ma quỹ này nên hỏi
- Thế ông có biết làm sao ngôi biệt thự nầy có ma không ?
Ông cụ nheo nheo mắt trả lời
- Biết rõ chứ ! nếu cháu muốn biết ta sẽ kể cho hai đứa nghe .
Cả hai chúng tôi đồng loạt
- Thưa có ạ !
Giọng ông cụ trầm ấm kể.
‘Ngôi biệt thự nầy vốn là của một chủ viện bào chế giàu có. Ông bà được sinh được mấy
người con đủ trai đủ gái, trong đó cậu con thứ nhì là sinh viên năm cuối trường
Y. Cậu quen với một cô thiếu nữ cũng là sinh viên trường Dược. Họ dự định sau
khi cả hai ra trường sẻ làm đám cưới, còn đám hỏi thì đã làm xong nên cả hai
thường đưa nhau đi chơi và mua sắm. Rồi cách đây hơn ba năm nhân một lần đi
chơi về gần đến nhà, tai nạn xảy ra khiến người con gái chết thảm khốc, còn
chàng trai chỉ bị thương nhẹ, cậu ta ôm xác người vợ chưa cưới của mình gào
khóc thê thảm.
Rồi từ sau vụ tai nạn đó trở đi cậu như điên như dại bỏ cả việc học, suốt ngày ngồi trong phòng rên rĩ khóc than. Gia đình giàu có nên vợ chồng ông dược sĩ hết mời bác sĩ tâm lý nầy đến bác sĩ tâm
thần khác, nhưng chửa trị mấy tháng vẫn không thuyên giảm. Có ngưòi khuyên nên
đưa cậu ta đến bệnh viện chợ Quán để chửa trị, nhưng vì danh dự và thương con
nên họ nán ná không chịu đưa đi. Cứ như vậy kéo dài thêm mấy tháng nữa .
Một hôm cô người làm tình cờ đi qua phòng
của cậu chủ, cô bỗng nghe như có tiếng rù rì trò chuyện, đi sát lại cánh cửa
phòng luôn luôn đóng kín cô vẫn không nghe được nói gì nhưng có điều chắc chắn
giọng một nam, một nữ. Cô giúp việc tò mò nhìn qua lổ khoá thì thấy cậu chủ
ngồi ôm một bóng trắng bên cạnh, tiếng nói rù rì xì xào từ đó phát ra. Dù cố lắng nghe nhưng
vẫn không nghe được hai người họ đang nói gì, tự nhiên cô ớn lạnh nỗi ốc toàn
thân rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, sợ quá cô vội bỏ chạy. Sau đó cô đem câu
chuyện trên kể với anh bồi và chị nấu bếp, chỉ vài ngày sau thì cả ông làm vườn
cùng bác tài xế đều biết câu chuyện của cậu chủ ngồi trong phòng với cái bóng
trắng.
Thế là câu chuyện được thổi phồng lên thêu dệt thêm đủ điều. Kẻ cho rằng là cô gái mặc
đồ trắng tóc xõa dài mình mẫy đầy máu còn cậu chủ thì ôm ấp vỗ về. Người thì
cam đoan mình thấy tận mắt ở khóe miệng cô gái có hai chiếc răng nhọn dài nhô
ra trông rất kinh khủng. Rồi câu chuyện trên cũng lọt đến tai ông bà chủ nhà,
họ giận dữ quát lên cho rằng nhảm nhí, do mấy người làm đặt chuyện bêu xấu gia
đình. Ông hứa sẽ đuổi việc ngay nếu ai dám bép xép chuyện này, thế là không ai
dám hó hé gì thêm về chuyện nửa cả….
Cho đến một đêm chính cả hai vợ chồng ông
đều nghe tiếng than khóc từ phòng con trai ông vọng ra, nhưng nghe kỷ không
phải tiếng con trai ông mà tiếng một cô gái, tiếng khóc nĩ non ai oán, lúc lớn
lúc nhỏ nghe rợn giữa đêm khuya. Vợ chồng ông vội choàng dậy, bật sáng đèn rồi
đi đến phòng con trai, khi đến gần thì tiếng khóc im bặt. Ông gõ cửa phòng
không thấy con trả lời nên ông xô cửa bước vào, dưới ánh sáng lờ mờ xanh lét
của ngọn đèn ngủ, họ thấy cậu con ngồi bệt dưới đất hai tay ôm một vật gì trăng
trắng trước ngực. Ông dược sĩ vội bật ngọn đèn phòng thì không thấy gì cả, cậu
con trai luống cuống buông tay ra, nhìn cha mẹ mở nụ cười ngây dại vô hồn rồi
lẳng lặng lên giường trùm mền ngủ. Sự việc đó khiến cả hai ông bà ngỡ ngàng
nhìn nhau sau đó họ đành lẳng lặng quay lại phòng mình.
Rồi từ đó trở đi đêm nào cũng vậy cứ vào lúc nữa đêm thì tiếng khóc ri rĩ vang lên lúc to lúc nhỏ. Càng ngày càng táo tợn hơn bởi tiếng chân cùng tiếng khóc đi từ dưới lên lầu rồi từ trên trở xuống, mọi người trong nhà đều nghe rõ. Cho đến đêm kia chị nấu bếp mở cửa phòng bước ra vì chị thoáng nghe có tiếng gọi lé nhéo.
Updated 54 Episodes
Comments
Il est passionné
nghe ghê zạ
2025-02-04
0