Nhìn thấy hình ảnh ấy tôi há hốc miệng vì sợ hải. Đôi mắt mở căng hết cở nhìn vào hình ảnh đáng sợ trước mặt, còn hai chân dường như đã mọc rễ, không cách gì nhấc lên được. Tóc gáy và mọi chân lông trong người như dựng đứng cả lên, mồ hôi lạnh toát ra không ngớt.
Sợi dây thừng đen trên cổ con quỉ áo đỏ kia, bổng ngo ngoe như một con rắn chờn vờn, chờn
vờn. Rồi từ từ bay về hướng tôi, dù rất muốn bỏ chạy nhưng hai chân như đã chôn
chặc không thể nhấc lên nổi. Cảm giác sợ hãi khiến hàm răng tôi va đập nhau lập
cập, tôi không biết phải đối phó ra sao, khi sợi dây mỗi lúc ngo ngoe mạnh hơn,
rồi mỗi lúc một tiến lại gần. Và khi còn cách tôi chừng một tấc, nó dừng lại hình như bị một lực vô hình nào đó cản lại, không tiến thêm được nửa.
Thân hình lão thắt cổ động đậy và rướn về trước. Tôi sợ quá thét lên và bổng lão ta hình như
bị vướn bức tường nên dội lại. Lần thứ hai lão lại rướn lên với sức mạnh nhiều
hơn, khiến tôi muốn dội ngược lại phía sau. Rồi hình như vì không thể cho sợi
dây thừng đụng vào người tôi được, khiến lão giận dữ thét âm thanh như xé lụa.
Sau tiếng thét của con quỉ áo đỏ. Từ hướng giang sơn của những vong hồn không
nơi nương tựa, mà Hồng Hà cảnh báo lúc nãy, gần chục bóng vừa trắng vừa đen vùn
vụt bay đến. Chỉ vài giây sau, bọn chúng đã vây quanh tôi nhảy nhót vung vẫy hai tay như trêu ghẹo.
Rồi vài tên chợt cất tiếng cười the thé đe dọa, tên khác thì ngửa mặt hú lanh lảnh như muốn trấn áp, khiến tôi rụng rời chẳng biết làm gì. Ngay lúc đó, thì một lần nữa lão quỉ áo đỏ cố gắng dồn sức, rướng người lên để đưa sợi dây dài hơn về chổ tôi. Tôi quá sức sợ hải không biết làm gì, ngoài việc đứng một chết dí một chổ chịu trận. Chợt lúc ấy trong người tôi, một vần ánh sáng vàng bay ra bao phủ lão ta cùng đồng bọn, khiến lão quỉ áo đỏ ré lên
một tiếng chẳng khác gì tiếng còi xe, rồi cùng các bóng ma đồng bọn lập tức biến mất.
Sự việc kinh khủng vừa diễn ra trước mắt, khiến tôi vô cùng rùng rợn, khiếp đãm. Nên tôi
quyết định nhanh chóng quay về, nghĩ xong thế là tôi chạy nhanh về nhà mẹ anh
Sính, với ý định rủ anh cùng về. Khi chạy về đến trước cổng tre nhà mẹ anh, tôi
thấy anh và bà cụ đang đứng như có ý đợi. Vừa thấy mặt tôi anh vội hỏi.
- Có chuyện gì mà chú mày có vẽ hốt hoãng thế?
Tôi vắn tắt thuật lại chuyện mình vừa gặp cho bà cụ và anh nghe. Bà cụ nhìn tôi rồi bảo.
- Bởi ta đoán trước\, đến đây là anh em chúng mày sẽ gặp rắc rối\, nên ta đã xin phép Quan
Chủ quản. Được ngài chấp thuận và ngài còn ban cho hai đứa mấy chữ hộ thân. Nếu không thì khi nãy cháu gặp phiền phức to rồi
Ngừng lại một chút rồi bà ngước lên nhìn trời và bảo với hai chúng tôi
- Thôi đã trể rồi để ta đưa hai đứa về\, nào đi các con
Chúng tôi ngoan ngoãn vâng lời đi theo bà cụ. Trên đường về tôi hỏi anh Sính
- Anh Sính này! Anh có gặp chuyện gì ghê rợn rắc rối như em đã gặp nơi đây không ?
Anh lắc đầu rồi nói.
- Ừ thì có dip\, anh sẻ kể cho em nghe\, còn bây giờ thì chúng mình phải đi nhanh lên để về\, kẻo trời sáng.
Chúng tôi đi thêm một đoạn dài dưới ánh sáng. Rồi lúc này ánh sáng đó
biến mất, cả không gian bổng mơ hồ huyền ảo. Toàn bộ không gian xung quanh
chúng tôi, thoáng chốc đã biến thành một màu xanh lá đậm đến kỳ lạ. Hai chúng
tôi vượt qua nhiều căn nhà lụp xụp, tối tăm với ánh đèn xanh leo lét cùng những
tiếng nói lao xao, và bóng người dật dờ như khói sương của xóm ma. Thì
cổng nghĩa trang lờ mờ chợt hiện ra phía trước, bà cụ quay lại giục chúng tôi
- Nhanh chân lên hai đứa\, để ta còn kịp quay về. Sáng đến nơi rồi.
Hai chúng tôi nghe thế nên bước nhanh thêm, vừa đến cổng nghĩa trang anh
Sính dừng lại nói lời từ giả mẹ. Bà cụ xua tay và cầm ngang gậy, đẩy mạnh hai
chúng tôi, sức mạnh từ chiếc gậy khiến cả hai anh em chúng tôi ngã xấp về phía
trước. Tôi giật mình kêu lên, mở bừng mắt thì lạ chưa. Hai chúng tôi vẫn đang
ngồi giữa sân nhà anh Sính, ánh trăng vàng vẫn tràn ngập trãi khắp sân. Tôi dụi
mắt nhìn anh, thì anh cũng không khác gì như mới vừa tỉnh giấc. Thấy thế tôi vội nói.
- Em vừa mơ một giấc mơ kinh dị lắm anh ạ.
Giọng anh Sính thì thào .
- Ừ anh cũng thế.
Vừa nói xong, tôi chợt thấy có những miếng giấy vàng vàng, từ trong người hai chúng tôi rơi ra. Tôi nhặt lên thấy mãnh giấy vàng đó to bằng bàn tay, có nhiều chữ đỏ loằng ngoằng như bùa phép gì đó. Rồi như bổng nhớ ra anh Sính kêu lên.
- Hay đây là phép, mà mẹ anh xin của quan chủ quản cho mình.
Tôi chợt nhớ số tiền mà mẹ anh đưa cho lúc nãy, hình như còn chưa tiêu
hết. Vội đưa tay vào túi áo thì chạm ngay số tiền, tôi liền lôi ra một xấp tiền
lạ mắt, chưa kịp đưa cho anh Sính xem thì số tiền nhanh chóng tan thành tro.
Nhìn hai tấm bùa vàng trên tay cũng từ từ biến mất và một ít tro tiền lúc nảy
còn sót cũng tan nốt. Tôi bàng hoàng nghĩ
- “ Vậy thì rõ ràng đây không phải mơ. Chả lẽ đó là sự thật, tôi và anh Sính đã được mẹ anh dẫn đi vào thăm thế giới bên kia’’.
Quay sang nhìn anh Sính, trên gương mặt anh cũng hiện lên nét bàng hoàng như tôi... Một tiếng gà gáy sáng vang lên rộn rã ở cuối xóm ven rừng./.
Updated 54 Episodes
Comments