Chẳng cần nhiều thời gian suy nghĩ, Tôn Khả Thiên ngay lập tức cầm bút điền một con số vào tờ chi phiếu. Đối với anh, hành động ấy thật hèn hạ và ti tiện, dấy lên cảm giác chán ghét tận xương tủy. Nếu không phải đang cần một quân cờ để đối phó với Lâm Hùng, anh đã tận tay bóp chết kẻ sở hữu ánh mắt giống Vũ Vũ của mình. Nhưng không sao, ngày còn rộng, tháng còn dài, anh sẽ từ từ giày vò, hủy diệt đối phương đến chết thì tôi.
Xong xuôi, Tôn Khả Thiên chủ động cầm bao hồ sơ và tờ chi phiếu đến trước mặt Lôi Thần Phong.
- Bao nhiêu?
Thú thực, ánh mắt của anh ta vô cùng đáng sợ, vừa sắc bén vừa thâm sâu khó lường. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng trong lòng cô vẫn run lên từng hồi.
- Có thật là bao nhiêu cũng được?
- Đương nhiên.
Giọng nói trào phúng chứa đầy sự khinh bỉ. Nó giống như những cái gai sắc nhọn cắm sâu vào da thịt khiến người ta bứt rứt đến phát điên, có làm cách nào cũng không thể thoát khỏi.
Cô hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó dứt khoát trả lại bao hồ sơ và tờ chi phiếu đã điền giá trị cho anh ta.
- Khi nào tôi nhận được đầy đủ số tiền này thì tôi sẽ ký tên.
Nói xong, Tôn Khả Thiên nhanh chóng rời đi. Dù không thấy mặt nhưng cô vẫn cảm nhận được cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Chắc hẳn anh ta đang tức giận lắm.
Lôi Thần Phong cầm tờ chi phiếu với chi chít số 0, đồng tử ngay lập tức co rút, lộ ra ánh mắt bén nhọn đầy sát khí. Nếu cô là con nhím xù lông, đang dùng chút sức lực cuối cùng để phản kháng, vậy thì anh sẽ nhổ từng cái gai ấy khiến con nhím bị cảm giác đau đớn giày vò cho đến khi chết đi.
Lúc Tôn Khả Thiên quay trở lại phòng cấp cứu thì gặp được vị bác sĩ vừa thăm khám cho má Phùng. Cô vội vã hỏi thăm tình hình của bà:
- Bác sĩ ơi, tình hình của má Phùng sao rồi?
Vị bác sĩ già thở dài, khuôn mặt thoáng chút thất vọng.
- Người bệnh vẫn chưa qua cơn nguy kịch. Chúng tôi đã đặt nội khí quản để duy trì hô hấp, tiếp theo sẽ phải thở máy kéo dài, có thể tử vong bất cứ lúc nào. Thân nhân cần chuẩn bị tâm lý và làm thủ tục để chuyển người bệnh đến khoa hồi sức tích cực ICU.
Lời của bác sĩ khiến trái tim Tôn Khả Thiên thắt lại, là một sinh viên y khoa đương nhiên cô hiểu hết những gì bác sĩ nói. Cô nặng nề ngồi xuống dãy ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu, mắt buồn nhìn vào khoảng không vô định, vẫn là thế, vẫn đơn độc một mình gặm nhắm cảm giác bất lực đến nghẹt thở này.
Số tiền viện phí quá lớn, phải kiếm đủ trong thời gian ngắn càng khó hơn. Tay cô vô thức chạm vào sợi dây chuyền đeo trên cổ. Đây là món quà mà mẹ đã mua tặng cho cô vào sinh nhật năm mười một tuổi, là thứ luôn nhắc nhở cô nhớ về mối thù đẫm máu.
Tôn Khả Thiên tháo sợi dây chuyền xuống, siết chặt trong tay như đang mang hết nỗi hận trong người trút vào đó. Anh ấy – người đàn ông đang đứng sau lưng hỗ trợ cho kế hoạch báo thù của cô từng nói chỉ cần cô bán sợi dây chuyền này cho một trong những chi nhánh của tập đoàn Milan Fashion thì có thể lấy bao nhiêu tiền cũng được. Cô chưa từng có ý định lấy tiền của người đó, nhưng đến nước này buộc phải đánh liều.
Trong phòng hồi sức tích cực, má Phùng vẫn chưa tỉnh lại. Tiếng bíp bíp từng hồi của máy monitor khiến Tôn Khả Thiên càng thêm lo lắng.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Người gọi đến là Đồng Lệ Giao, bạn cùng phòng, đồng thời cũng là một sinh viên Y khoa học chung với cô.
- Cậu gọi cho mình có chuyện gì không, Giao Giao?
Người bên kia không giữ được bình tĩnh, giọng nói thoát ra mang theo sự hoảng loạn vô cùng:
- Có chuyện lớn rồi, Khả Thiên. Sáng nay, phía lãnh đạo thành phố đã ra quyết định đóng cửa cô nhi viên trong vòng một tuần nữa. Má Phùng còn đang hôn mê bất tỉnh, chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Cậu đừng quá lo lắng, mình sẽ giải quyết chuyện này.
Đây là thủ đoạn của Lôi Thần Phong?
Tôn Khả Thiên gõ nhẹ những ngón tay lên đùi, trầm tư suy nghĩ. Mọi chuyện đang diễn ra theo đúng kế hoạch. Lôi Thần Phong cố tình gây khó dễ chứng tỏ anh ta bắt đầu đặt sự chú ý lên người cô, cũng giống như con cá lớn nổi điên khi mãi vẫn chưa thể kéo con mồi ra khỏi lưỡi câu. Điều cô cần làm là tiếp tục là đóng vai một con mồi ngu ngốc, cố tình vùng vẫy để khiêu khích con cá há miệng nuốt gọn mồi vào miệng. Đớp càng mạnh, lưỡi câu sẽ cắm càng sâu.
Xem nào, bây giờ cô sẽ lượn một vòng đến trung tâm hành chính thành phố, làm náo loạn ở đó một trận. Chắc chắn chuyện này không thể giải quyết vấn đề liên quan đến cô nhi viện, nhưng sẽ khiến Lôi Thần Phong nghĩ cô đã túng quẫn làm liều.
Bỏ điện thoại vào túi, Tôn Khả Thiên nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, triển khai kế hoạch. Với cách ăn mặc có phần quê mùa, cô thậm chí còn không thể bước vào bên trong chứ đừng nói là gặp mặt lãnh đạo cấp cao. Ngay cả một tên bảo vệ gác cổng cũng khinh thường cô ra mặt.
- Chủ tịch đi vắng rồi, cô về đi.
Nhanh chóng thu hết sự bất mãn vào sâu trong đáy mắt, cô vẫn cố gắng duy trì giọng điệu nhẹ nhàng để nói chuyện với hắn ta?
- Tôi thực sự có chuyện rất quan trọng, làm ơn cho tôi vào.
Tên bảo vệ hung hãn trừng mắt, đẩy mạnh cơ thể mảnh mai ngã sõng soài ra đất, sau đó liên tục chửi rủa. Tôn Khả Thiên đau điếng, nhưng khi nhìn thấy chủ tịch thành phố đang ngồi trong xe chuẩn bị đi ra thì nhanh chóng bật dậy, liều mình chặn trước đầu xe.
- Chủ tịch\, sao ông lại ra quyết định đóng cửa cô nhi viện chứ? Ông không thể đối xử với lũ trẻ như vậy được! Nếu nơi đó đóng cửa thì những đứa trẻ đó sẽ đi đâu?
Người đàn ông bên trong xe khó chịu ra mặt, hạ cửa kính xe nhìn cô.
- Ai bảo cô đắc tội với nhân vật lớn. Thành phố có không ít công viên, gầm cầu, lũ trẻ đó muốn đi nơi nào cũng được.
Trước thái độ bài xích của cấp trên, tên bảo vệ không kiêng nể gì mà kéo lê cô sang một bên, nhường đường cho chiếc xe đi ra. Nhìn chiếc xe khuất dần, Tôn Khả Thiên cũng nở một nụ cười lạnh. Vở kịch này chắc vẫn chưa đủ để che mắt Lôi Thần Phong đâu nhỉ.
Suốt một tuần sau đó, Tôn Khả Thiên chạy vạy khắp nơi nhờ vả, trông cô chẳng khác nào cái xác không hồn. Đến khi công nhân của đội tháo rỡ nhà cửa lái mấy chiếc cần cẩu tới trước cổng cô nhi viện, đám trẻ nheo nhóc khóc toáng lên thì cô mới quyết định đi tìm Lôi Thần Phong.
Chấp nhận số mệnh, đây là bước tiếp theo trong kế hoạch tiếp cận anh ta.
Sự xuất hiện của một kẻ ăn mặc quê mùa trong sảnh lớn của tòa nhà Lôi thị thu hút không ít ánh nhìn. Mấy lễ tân quan sát Tôn Khả Thiên một lượt từ trên xuống dưới bằng ánh mắt khinh bỉ, sau đó buông lời sắc mỏng:
- Cô có hẹn trước không?
Tôn Khả Thiên khựng lại, cô không hề có hẹn trước, nhưng cô dám chắc anh ta đang chờ mình.
- Tôi có hẹn trước, xin cô vui lòng báo với chủ tịch Lôi một tiếng.
Cô ta bán tính bán nghi, lưỡng lự một lúc thì quyết định gọi điện thoại. Lôi Thần Phong nhận cuộc gọi, biết cô đã đến thì dập máy ngay lập tức, không nói lời nào. Lúc sau, trong sảnh lớn xuất hiện một người đàn ông. Cô nhận ra người này chính là tài xế lái xe suýt đâm vào cô và đứa trẻ lần đó.
- Mời cô đi theo tôi.
Tôn Khả Thiên lẳng lặng bước theo La Khải đến tầng 50. Tới trước văn phòng chủ tịch, đợi xác nhận dấu vân tay để mở cửa thì anh ta mời cô đi vào.
- Chủ tịch đang ở trong đó.
Tôn Khả Thiên hít một hơi sâu, chuẩn bị tinh thần đấu trí với con cáo già. Đương nhiên, vị thế của anh ta cao hơn, vì vậy cô vẫn phải đóng vai con mồi yếu ớt.
Căn phòng rộng lớn mang phong cách châu Âu với tông màu chủ đạo là màu lam đậm, cộng thêm khí lạnh toát ra từ chủ nhân của nó đã tạo ra áp lực vô hình đánh gục sự tự tin của bất kỳ ai khi bước vào.
Lôi Thần Phong biết cô đã đến nhưng vẫn khép hờ hai mắt, tựa lưng vào thành ghế. Bầu không khí im lặng đáng sợ đã kéo dài hơn 30 phút thế nhưng đối phương chẳng hề có động tĩnh gì. Tôn Khả Thiên không muốn chờ đợi nữa, đánh liều lên tiếng:
- Chủ tịch Lôi, tôi là Tôn Khả Thiên, muốn gặp anh để bàn bạc một số việc.
Thấy Lôi Thần Phong vẫn nhắm hờ hai mắt, Tôn Khả Thiên tiếp tục tỏ vẻ bối rối.
- Chủ… chủ tịch… Lôi…tôi…
- Ồn ào! Ngay cả chút kiên nhẫn cũng không có mà đòi nói chuyện với tôi?
Giọng điệu ngang tàn cắt ngang câu nói của Tôn Khả Thiên. Từ khi cô bước vào anh đã biết nhưng cố tình làm ngơ, anh muốn giày vò con mồi đến mức kiệt quệ tinh thần trước khi bắt nó.
- Tôi…tôi không có ý đó. Chủ tịch Lôi, tôi cầu xin anh giúp đỡ cô nhi viện, chỉ cần anh chịu giúp thì tôi sẽ làm bất cứ thứ gì anh muốn.
Lôi Thần Phong rất hài lòng với lời cầu xin này của Tôn Khả Thiên, nhưng mọi chuyện sẽ không dễ dàng như lúc ban đầu nữa. Một khi đã khiêu chiến tính nhẫn nại của anh thì hậu quả khôn lường.
- Đó không phải nghĩa vụ của tôi.
- Cầu xin anh, chỉ cần anh chịu ra tay thì chắc chắn cô nhi viện sẽ được cứu, lúc đầu là tôi không đúng, không nên làm trái ý anh.
Thân hình nhỏ bé bởi vì cầu xin mà run lên từng hồi. Đúng, anh muốn nhìn thấy dáng vẻ ấy, một con nhím đã bị nhổ hết lông, muốn xù cũng không được, rất đúng ý anh.
Lôi Thần Phong lấy ra một tờ giấy rồi quăng xuống trước mặt cô. Cử chỉ dứt khoát, không một động tác thừa.
Tôn Khả Thiên nhặt tờ giấy lên đọc, bàn tay vô thức siết chặt làm hiện rõ hai vết nhàu nát trên giấy. Trong đó ghi rõ cô phải làm theo tất cả những gì Lôi Thần Phong yêu cầu, đến khi nào anh ta đồng ý thì cô mới được rời đi, cô cũng không được phép đưa ra bất kỳ điều kiện gì. Tờ ngân phiếu với rất nhiều số 0 ấy đã bị hạ giá trị chỉ vì một dấu phẩy. Dấu phẩy được đặt ngay sau con số 1, tức là tất cả số 0 phía sau đều vô nghĩa.
- Lôi Thần Phong, anh không phải con người!
Lôi Thần Phong không bực tức, vẫn thản nhiên như trước.
- Đây là thái độ cầu xin của cô?
Tôn Khả Thiên hít một hơi sâu, cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo. Cô dứt khoát đặt bút, di chuyển vài đường trên giấy, chính thức vẽ lên chiếc còng cho cuộc đời mình.
Ngay sau đó, một tờ giấy nữa lại được quăng ra trước mặt cô. Dòng chữ “Giấy chứng nhận kết hôn” có sức nặng ghê gớm, Lôi Thần Phong cũng đã ký sẵn vào đấy rồi, chỉ còn một chỗ trống duy nhất để cô ký tên.
- Cái này?
- Còn cần tôi phải chỉ cô chỗ ký nữa hay sao?
Sự việc xảy ra hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch ban đầu. Tờ giấy này có mộc của phòng tư pháp và chữ ký của cơ quan có thẩm quyền. Một khi ký tên vào đó, nghĩa là cô và anh ta sẽ trở thành vợ chồng hợp pháp. Rốt cuộc anh ta đang mưu tính điều gì?
Cô bất chợt nhận ra anh ta không đơn giản, chẳng phải là con cá dễ dàng bị người ta lừa câu lên. Nhưng một khi đã đặt chân vào con đường này thì cô chưa từng có ý định quay đầu lại.
- Tôi đã làm theo yêu cầu, còn chuyện cô nhi viện?
- Sẽ không bị đóng cửa! Tuy nhiên kể từ giờ trở đi, cô sẽ không được phép giữ mối quan hệ với bất kỳ ai ở đó nữa. Còn đây là số tiền mà cô đã điền vào chi phiếu.
Lôi Thần Phong vứt đồng tiền 1 đô vào người Tôn Khả Thiên. Toàn thân cô run rẩy, cảm giác như bị xô nước lạnh gột rửa chút tự trọng cuối cùng của bản thân. Cô cúi người, nhặt tờ tiền rơi trước mũi giày, tâm như chết lặng. Bàn tay cô siết chặt, nắm gọn tờ tiền trong tay. Cô sẽ giữ kỹ nó, để nhớ mãi khoảng khắc nhục nhã này.
Kế hoạch tiếp cận Lôi Thần Phong đã thành công. Để xem, kẻ đáng giá 1 đô sẽ khiến các người đau khổ như thế nào.
Updated 153 Episodes
Comments
Phuong Ho
Hay lam tg oi,
2024-09-22
0
Tiểu Ngữ
Vì 1 đô mà bị vợ khịa đến cuối đời🤣
2024-02-24
2
Đài Trang
ch hiểu đó tác giả ơi là sao cơ sao trong nu9 lại mang tên 2 người liền nu9 bị đa nhân cách pko tác giả
2022-12-18
1