Lời này vừa nói ra đã khiến sắc mặt bà Từ Tịnh Nhu cắt không còn một giọt máu. Thậm chí bàn tay của bà còn chợt lạnh đi, lại vội vàng hỏi lại: “Con nói cái gì?”
Cô hít một hơi mạnh khiến cho lồng ngực còn có chút đau: “Con nói con quyết định sẽ chia tay với người đàn ông kia.”
Chia tay là chuyện tốt nhưng làm gì có ai trước khi tự tử thì mặc cho gia đình có khuyên can cỡ nào cũng không chịu, thậm chí là dùng cái chết để đe dọa. Cắt tay tự tử rồi thì lại đột ngột nói sẽ thuận theo phía gia đình rồi chia tay.
Bà Từ Tịnh Nhu hoảng hốt gọi bác sĩ một lần nữa, nhưng lần này bà muốn kiểm tra tổng quát phần não của con gái mình.
Từ Tịnh Nhu thở dài một hơi: “Mẹ à, con vẫn rất tỉnh táo. Chuyện lần này của con đã khiến hai người phải lo lắng nhiều rồi. Con không muốn phải nhìn thấy hai người bận tâm nhiều hơn nữa.”
Hơn hai ngày nay bà Từ Tịnh Nhu túc trực ở bệnh viện, tuy các đường nét xinh đẹp thanh tú trên gương mặt vẫn không có gì thay đổi nhưng ánh mắt đã tiều tụy đi nhiều phần.
Châu Dã Kỳ ôm lấy bà từ trên giường bệnh, gò má tựa vào vai bà tham lam hưởng thụ chút ấm áp: “Mẹ à, lần này phải nhờ mẹ nói đỡ ba giúp con rồi. Mẹ phải làm gì đi không ba sẽ ăn thịt con mất.”
Bà Từ Tịnh Nhu khóe mắt đã ươn ướt vuốt ve mái tóc mềm dài của con gái, giọng của bà đã khàn đi nhiều: “Làm gì có, ông ấy thương con còn không hết. Lần này con đúng là đã khiến chúng ta hết hồn rồi. Lần sau đừng dại dột như vậy nữa, có được không?”
Cô gật đầu trong nghẹn ngào. Châu đại tiểu thư vừa tỉnh chưa bao lâu thì Châu Kỷ Đông nghe tin cũng vội vàng trở vào bệnh viện. Bộ dáng vội vã hớt hải gần như đã giảm năm phần phong độ.
Hai cha con bọn họ cứ thế nhìn nhau, cũng không biết nên nói gì cho phải. Đúng lúc này theo sau ông Châu Kỷ Đông còn có một người đàn ông xuất hiện.
Người này tướng mạo khôi ngô, thân ảnh cao lớn vừa hay phù hợp với một người trong ký ức của Châu Dã Kỳ, đại thiếu gia nhà họ Cố cũng là vị hôn phu trên danh nghĩa của cô, Cố Trầm.
Châu Dã Kỳ nhìn người này đến ngẩn ngơ. Đôi mắt của anh ta tựa như hai viên pha lê, để không đã rất sáng, kể cả khi người đối diện không hề cảm nhận được ánh mắt ấy đang nhìn mình. Ngoại trừ vóc dáng và ngũ quan không chê vào đâu được thì Cố Trầm còn sở hữu một đôi mắt khiến người ta vô thức trầm mê.
Đời trước suy cho cùng vẫn là bọn họ chẳng có liên quan gì đến nhau mấy, vì lý tưởng cả đời của Châu Dã Kỳ suy cho cùng vẫn là một lòng một dạ với tên cầm thú kia. Mối nhân duyên của bọn họ căn bản cứ thế mà đứt đoạn. Vào giai đoạn dầu sôi lửa bỏng nhất của Châu gia, Cố gia với mối gia hảo ba đời cũng nguyện lòng góp chút sức lực. Chỉ là Châu Kỷ Đông cuối cùng cũng không thể buông xuống lòng tự trọng quá lớn, với cả suy cho cùng vẫn là Châu gia bọn họ nợ Cố gia một lời xin lỗi.
Không khí trong phòng nhất thời vẫn là gượng gạo.
“Khụ Khụ… Khụ khụ…”
Tiếng ho của ba đã khiến Châu Dã Kỳ sực tỉnh, cô nức nở bật lên tiếng: “Ba…”
Cũng chỉ gọi được tiếng ba như vậy, không hơn không kém. Người ba trên trán đã lờ mờ những nếp nhăn, tóc trên đầu cũng đã điểm bạc trân trân nhìn con gái ba phần hối hận bảy phần đau đớn.
“Ba… mấy hôm nay đã khiến ba phải lo lắng nhiều rồi. Con gái thật bất hiếu quá.”
Châu Kỷ Đông lại gần con gái mình, Từ Tịnh Nhu vội vàng nắm lấy khuỷu tay chồng nhắc nhở về sự hiện diện của Cố Trầm.
Tuy Chây Dã Kỳ vừa mới tỉnh dậy có thể nói như đã thay tính đổi nết hoàn toàn nhưng cũng không thể khiến bà thôi lo lắng. Đặc biệt là còn dẫn theo một vị hôn phu con bé nhất quyết không cần này nữa.
“Kỷ Đông…”
Châu Kỷ Đông xem như sự tỉnh, qua loa giải thích: “Thằng bé nghe chuyện của Kỳ Kỳ nên đã về nước từ tối hôm qua. Chúng ta vừa gặp nhau ở công ty nên tiện thể đem nó theo.”
Cố Trầm đương nhiên hiểu ánh mắt của Châu phu nhân, gật đầu khẽ xem như chào hỏi rồi rời ra ngoài.
“Ba…”
Châu Kỷ Đông nhìn con gái, đôi mắt đã không tự chủ được mà nhòe ướt: “Con gái ngốc, sao lại khờ như vậy? Thằng nhóc họ Thôi đó rốt cuộc có gì mà khiến con phải hy sinh vì nó nhiều như vậy? Con chính là tài sản quý giá nhất cuộc đời ta. Mất con rồi ta biết sống sao? Con bé dại dột này.”
Châu Dã Kỳ vốn đã chẳng thể kìm nén được nữa dứt khoát bật khóc.
“Con xin lỗi… con xin lỗi hai người.”
Châu Kỷ Đông vuốt lưng con gái dỗ dành: “Mọi chuyện cứ tạm thời để đó, miễn là con gái ta bình an là được.”
Đợi cảm xúc của Châu Dã Kỳ được ổn định lại bà Từ Tịnh Nhu liền kéo chồng mình vào trong nhà vệ sinh to nhỏ: “Con bé vừa mới tỉnh lại mà ông còn dám dẫn theo ai thế? Thằng nhóc nhà họ Cố phải không?”
“Lúc đó là do tôi sơ suất, dù sao Cố Trầm cũng không phải đến thăm Kỳ Kỳ, ông cụ Cố đã ngoài bảy mươi tuổi mấy hôm trước có nhập viện. Thằng bé nói tiện đường liền đi cùng thôi.”
“Ông cụ cố nhập viện? Bệnh gì thế, có nguy hiểm không?”
“Cũng chỉ là ba cái bệnh tuổi già thôi, mà tuổi cao sức yếu, ông ấy cũng muốn tìm một người cháu dâu. Chỉ tiếc là Dã Kỳ nó không có cái phúc này.”
Bà Từ Tịnh Nhu nhìn những nếp nhăn trên trán chồng mình thở dài một hơi: “Đúng là không có cái phúc này, chuyện hôn ước gì tạm thời đừng nhắc đến nữa, trạng thái của con bé từ sau khi tỉnh dậy vẫn chưa tốt lắm. Đợi mấy hôm nữa làm khảo sát sơ bộ xem thế nào.”
“Vừa rồi nó còn nói với tôi muốn chia tay thằng nhóc họ Thôi, cũng không biết lại muốn làm càn gì nữa.”
Châu Kỷ Đông ngạc nhiên rồi lại trầm xuống: “Chuyện này cứ từ từ rồi tính, cũng có thể nó muốn thử tôi với bà cũng nên.”
Châu Dã Kỳ đứng ở ngoài cửa nhà vệ sinh, vểnh tai lên một chút liền dễ dàng nghe được. Quả nhiên, bọn họ chẳng ai tin cô đã chết tâm với tên Thôi Thiệu Quần chết tiệt kia.
Châu Dã Kỳ đứng đó nghe lén, cho đến khi hai người bọn họ chuẩn bị ra khỏi nhà vệ sinh mới vội vàng luống cuống. Leo lên giường giờ cũng không kịp liền chạy vọt ra ngoài. Thật không ngờ vừa hay nhìn thấy Cố Trầm vẫn đang đứng ngoài, hai người suýt chút thì va vào nhau.
Trong giây phút thoáng qua ấy cô thậm chí nhìn thấy được từng sợi lông tơ xinh đẹp trên gương mặt người này.
Mất mấy giây đờ ra rồi Châu Dã Kỳ liền lấy lại tỉnh táo, chạy vọt lên giả vờ mua nước ở máy bán hàng.
Đúng lúc này thì Châu ba và Châu mẹ cũng xuất hiện với dáng vẻ và giọng nói suốt ruột: “Con vừa mới tỉnh dậy mà đã chạy lung tung rồi, thật khiến cho chúng ta lo lắng mà.”
Châu Dã Kỳ cười hì hì gãi đầu giải thích sao cho tự nhiên nhất: “Con muốn mua nước mà không có tiền.”
Châu Kỷ Đông nhìn dáng vẻ của con gái mình rồi lại nhìn Cố Trầm nhất thời thấy hơi xấu hổ: “Con muốn uống gì cứ nói với chúng ta là được rồi. À phải rồi, A Trầm vẫn chưa đi thăm chủ tịch Cố sao?”
Cố Trầm lịch sự trả lời: “Vừa nãy bác Châu còn nói muốn ghé thăm, tiện đây cháu liền chờ một chút để dẫn đường.”
“Xem ta kìa, mới bao nhiêu tuổi lời nói ra khỏi miệng đã quên, thật là hồ đồ.”
“Nào, đi đi, chúng ta mau tới thăm ông của con, phỏng chừng cũng đã đợi lâu rồi.”
Ngượng ngùng trong phút chốc được hóa giải.
Trong lúc đò thì bà Từ Tịnh Nhu ra đỡ con gái, cũng tiện thể hoàn thành tâm nguyện mua nước. Ánh mắt của Châu Dã Kỳ và Cố Trầm một lần nữa lướt qua nhau, tuy nhiên cảm xúc bỏ trong ánh mắt ấy thì không ai có thể nắm rõ.
Updated 58 Episodes
Comments