chap 3: Chỉ là đang mơ thôi

Không biết bao lâu sau, Thanh Ngọc tỉnh lại, miệng vẫn ngái ngủ. Cô lờ mờ mở mắt ra.

“Oh my god! Má ơi! Cái quần què gì vậy má?”

Thanh Ngọc đang lờ mờ mà tỉnh ngủ hẳn, trợn tròn hai mắt nhìn xung quanh mình. Xung quanh Thanh Ngọc có mấy chục cô gái đang nằm sát lại với nhau, chật chội kinh khủng. Rồi đằng sau có ai đó táng vào đầu Thanh Ngọc một cái:

“Con điên này! Cô khùng rồi hả? Nửa đêm nữa hôm không ngủ la hét cái gì?”

Thanh Ngọc điên máu tự nhiên có người táng vào đầu mình quay lại nhìn, miệng vẫn chửi rủa:

“ Tự nhiên đập đầu người ta vậy má? Mai tui mà không viết được tiểu thuyết ông đạo diễn chém tui là tui chém bà đó.”

Thanh Ngọc quay đầu lại mới hét toáng lên, giật hết cả mình. Là Anh Thư. Cô gái đó lại đập thẻm một cái nữa vào đầu Thanh Ngọc:

“ Thư Thư cái gì vậy? Cô ngủ nhiều bị khùng hả? Tôi là Vân Diễm mà.”

“ Hả? Diễm Diễm gì?”

“ Thôi ngủ đi. Đêm hôm cũng không yên.”

Nói xong cô gái nằm xuống ngủ tiếp chẳng để tâm đến Thanh Ngọc nữa. Lúc này Thanh Ngọc mới nhìn ngó xung quanh. Đây là căn phòng rộng ơi là rộng nhưng hình như là phòng bếp. Bên kia vẫn chất đống củi. Quan sát một hồi Thanh Ngọc mới nhớ ra đây không phải là nhà bếp ngày xưa mình hay coi trên phim sao. Nhìn lại quần áo cô càng hoảng hơn. Váy dài đến gót chân, mặc mấy lớp áo nóng gần chết. Nhìn lại mấy cô gái kia vẫn đang nằm ngủ, não Thanh Ngọc nảy số không ngừng, sau một hồi load, cô giật mình thốt lên:

“ đây không phải là mấy bà cung nữ ngày xưa hả? Ủa? Rồi sao mình ở đây?”

Hoang mang một hồi rồi Thanh Ngọc cười to:

“ Trời ơi, mình bị ông đạo diễn kia ép quá rồi, cái mơ cũng mơ thấy tiểu thuyết mình viết luôn”

Rồi trên giường lại là tiếng cô gái lúc nãy:

“Con mẹ này, nín mỏ cho tui ngủ cái coiiiiii”

Nghe xong, đang cơn buồn ngủ, Thanh Ngọc leo lại về chỗ lúc nãy, chui rúc mãi mới vào được, rồi toan nằm ngủ một giấc cho tỉnh lại, mặc kệ sự đời. Bên ngoài cũng còn tối thui chưa kịp sáng.

Mới vừa nhắm mắt lại, Thanh Ngọc đã nghe thấy tiếng hét chanh chua của ai đó:

“Con nô tì này, bây giờ mặt trời đã lên đến đỉnh đầu mà còn chưa chịu dậy nữa. Mau lấy nước hắt vào mặt nó cho ta!”

Thanh Ngọc lờ mờ mở mắt thì một xô nước được hất thẳng vào mặt cô. Biện pháp này có hiệu quả thật. Thanh Ngọc tỉnh táo hẳn, nhìn ngó xung quanh thấy bên cạnh mình không còn ai rồi hoang mang:

“Ủa? Mình mới nhắm mắt cái mà sáng rồi hả má? Rồi sao mình còn ở đây?”

Suy nghĩ một hồi cô cười khổ nghĩ rằng mình vẫn đang mơ, rồi nằm ra ngủ tiếp.

“Hỗn xược! Cô còn không dậy làm việc? Không coi lời nói của ta ra gì à?”

Rồi một cánh tay thon dài nhẹ nhàng lôi Thanh Ngọc ngồi dậy, kéo cô đi làm việc.

“Đêm qua cô ấy dọn dẹp phòng bếp đến đêm khuya mới đi ngủ. Lý Ma Ma đừng trách cô ấy ạ!”

Thanh Ngọc vẫn chưa tỉnh giấc lắm đã bị kéo đi vác nước. Cô hoang mang nhìn xung quanh rồi tự hỏi sao mình vẫn trong giấc mơ. Cô sờ soạng xung quanh rồi sờ lên quần áo nhìn cảnh vật nơi đây rồi phải cảm thán mà thốt lên:

“Uầy! Trong mơ mà cũng chân thật thiệt đấy! Nét quá nét rồi!”

“Mơ cái gì mà mơ? Hôm nay cô sao thế? Từ tối đến giờ cứ như người khác ấy. Hằng ngày cô là người dậy sớm nhất mà nay phải để Lý Ma Ma gọi dậy. Bây giờ còn cứ như tinh thần trên mây ý.”

Nghe cô gái nói xong, Thanh Ngọc ôm bụng cười lăn lóc:

“Gì cơ? Bà nói tui dậy sớm nhất á? Mà Anh Thư sao bà cũng chui vào giấc mơ của tui luôn vậy?”

“Tôi nói rồi, tôi tên Vân Diễm. Thư Thư cái gì? Cô đứng đó không chịu làm đi tí lại bị Dương Quý Phi phạt đó.”

Vân Diễm tức giận, bất lực hét vào mặt Thanh Ngọc. Nói xong, Vân Diễm ném cho Thanh Ngọc hai cái xô múc nước và một cái đòn gánh rồi đi trước. Thanh Ngọc vẫn ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, cầm những thứ đồ Vân Diễm vừa đưa cho mình Thanh Ngọc đứng lặng lại trầm ngâm:

“Đây không phải là mơ hay sao? Giấc mơ này có phải là chân thật quá rồi không? Vân Diễm? Cái tên này nghe quen quen, không biết mình đã nghe ở đâu rồi?”

Đang vò đầu vuốt tai suy nghĩ, có một âm thanh nhè nhẹ văng vẳng thoảng qua tai Thanh Ngọc:

“Nó là nhân vật trong tiểu thuyết của cô đó.”

“Đúng rồi ha, vậy mà nghĩ mãi không ra.”

Vui mừng một hồi, Thanh Ngọc lại rơi vào suy ngẫm rồi quay qua quay lại kiếm giọng nói đó ở đâu:

“Thằng nào vừa nói vậy? Ra đây nói không nói cứ thì thào thở hết hơi vào tai người ta dzậy?”

“Ta là con, không phải thằng.”

Một ánh sáng chói lóa từ đâu bay ra xuất hiện trước mặt Thanh Ngọc, rồi từ từ xuất hiện một hình bóng thiếu nữ mặc đồ cổ trang lộng lẫy, xinh đẹp xuất hiện sau màn ánh sáng. Thiếu nữ có gương mặt thanh tú, phúc hậu, nhẹ nhàng cười mỉm hiền hậu. Thanh Ngọc đã nghệt cả mặt ra, trong lòng không khỏi thán phục:

“Có phải là giấc mơ này hiện đại quá rồi không? Có cả hiệu ứng này nữa hả?”

Nghĩ đến đây, Thanh Ngọc giật mình nghĩ đến lịch trình ngày hôm nay của mình. Hôm nay phải nộp tiểu thuyết mới cho ông đạo diễn. Rồi tự nhiên đầu Thanh Ngọc nhói nhói lên, cô chợt nhớ lại mọi chuyện hôm qua. Cô đang viết tiểu thuyết thì chuông đồng hồ reo rồi cô đứng dậy tắt đi rồi nó rớt xuống hình như đập vào đầu cô. Điều làm Thanh Ngọc hoảng loạn nhất là cô vẫn chưa sửa xong cuốn tiểu thuyết.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play