Chương 2: Hàn Dương bẽ mặt

"Ừ tôi cứ thích thế đấy. Cô làm gì được tôi?"

Không làm gì được anh à? Chúc mừng anh, anh đã đụng nhầm người rồi đấy!

"Tốt thôi, thế thì tôi sẽ cho anh biết tay!" Diễm Quỳnh bèn gọi cô tiếp viên. "Ở đây có hai kẻ quấy rối, cảm phiền chị gọi giúp tôi bảo vệ tống hai kẻ này xuống máy bay."

"Chuyện này..." Chị tiếp viên khó xử.

"Cô dám!" Anh ta nhảy cẫng lên, đi nhanh đến trước mặt Diễm Quỳnh.

"Tôi cái gì chẳng dám! Chị mau đi gọi bảo vệ lên xử lý đi, có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Không chậm trễ một giây một phút nào, cô tiếp viên rời đi ngay.

Đang vui vẻ với cô nhân tình nóng bỏng thì bị người lạ phá đám. Hàn Dương rất tức giận, muốn xông đến hơn thua một phen với cô gái đáng ghét kia. Nhưng khi nhìn thấy dung mạo xinh đẹp cùng vóc dáng kiều diễm của cô gái, tim anh đập mạnh và nhanh hơn một nhịp.

Cô gái này... đáng hận là cô ấy đúng gu anh mới chết!

Người ta bảo nên dùng một nhành hoa để đánh người phụ nữ, nhưng cô nàng không biết chui từ đâu ra này thật hung hăng và phách lối. Cô xứng đáng bị một bó hoa đập vào người chứ không đơn giản là một nhành hoa nữa!

Đã vậy, lời nói hùng hồn của cô nàng còn được tất cả hành khách ở trong khoang ủng hộ nữa mới đáng giận.

Cũng tại Hàn Dương anh xui thôi, khách ở khoang này toàn là người Việt. Mà văn hóa người Việt không thích phô bày những cử chỉ riêng tư ở giữa đám đông, cho nên ai cũng đồng loạt ủng hộ hành động ngăn cản của cô gái.

Vài phút ngắn ngủi trôi qua, hai bảo vệ đi lên trực tiếp lôi cặp đôi không biết xấu hổ xuống máy bay mặc kệ họ có muốn hay không.

Trước cảnh tượng kêu gào: "Mày biết bố mày là ai không?" của Hàn Dương, Diễm Quỳnh nháy mắt lè lưỡi. Cô láu cá cầm điện thoại để ghi lại cảnh tượng đặc sắc này và lưu lại vào trong bộ nhớ. Lúc nào máy bay hạ cánh, cô sẽ tung nó lên Facebook cho bạn bè chiêm ngưỡng cùng.

Hê hê, ai bảo anh ta thách thức cô! Tống tiễn được hai nhân tố làm bầu không khí ở đây bị ô nhiễm... đúng là thoải mái thật!

.........

Sau 17 tiếng đồng hồ ngồi máy bay, cuối cùng Diễm Quỳnh đã đặt chân lên mảnh đất quê hương sau hơn 10 năm xa cách.

Cô vui vẻ kéo vali vào canteen, đúng lúc này ở đây người ta đang phát một bản nhạc nghe vô cùng tự hào...

"Máu đỏ da vàng, tôi là người Việt Nam

Biển trời hôm nay sum vầy chung Bắc Nam

Việt Nam trong tôi là

Ngàn khúc dân ca

Nơi tôi sinh ra tự hào biết mấy

Máu đỏ da vàng, tôi là người Việt Nam

Dù đi năm châu cho dù về nơi đâu

Triệu trái tim này, cùng hát chung câu Việt Nam"

Wow, hay quá! Nhất là có mấy chỗ ngân lên nghe rất tuyệt vời. Lúc còn ở Mỹ, bài này cô nghe đi nghe lại nhiều lần mỗi khi cô đi ăn, đi mua sắm tại các cửa hàng do người Việt kinh doanh... Ngặt nỗi bài hát tên là gì, cô vẫn chưa biết.

Diễm Quỳnh tò mò muốn biết tên bài hát bèn hỏi cô bán hàng.

"Cô ơi cho con hỏi, bài hát đang phát trên đài có tên là gì thế cô?"

Nhìn bộ dạng kéo hành lý của cô gái xinh đẹp, cô bán hàng mỉm cười hỏi. "À, con muốn biết để về tìm nghe lại có đúng không?"

"Vâng, đúng rồi á cô. Không biết đây là lần thứ mấy con nghe bài hát này, nhưng lần nào nghe là lần đấy con rất tự hào về đất nước mình."

"Hô hô, đây là bài "Việt Nam trong tôi là" do Tí Nâu Thùy Chi cover lại."

"Vâng, con đã ghi nhớ. Cô bán cho con một cái bánh mì pate trứng."

"Ok con chờ một lát là có ngay!"

Vừa kéo vali vừa ngấu nghiến ăn bánh mì, bây giờ mới có hơn 7 giờ sáng. Cả đêm ngồi trên máy bay, Diễm Quỳnh không tài nào chợp mắt ngủ được. Cô quyết định tìm một cái nhà nghỉ ở gần đây và đánh một giấc đến chiều mới được. Ngủ dậy xong rồi tính sau...

"Alo Bod à, vâng em về đến Việt Nam rồi. Cái gì? Anh sắp lên máy bay về Việt Nam rồi á? Thế còn công ty? Công ty anh để cho ai qua quản lý vậy? Em không tin tưởng Mike đâu nha!" Diễm Quỳnh hét vào màn hình điện thoại. Chuyện gì đây? Vừa mở điện thoại lên chưa đến 5 phút, Bod video call đến và báo cho cô biết một chuyện giật gân như thế này rồi.

"Này, anh nói thế em sẽ hiểu lầm anh đi theo em tới tận đây thì dở đấy!" Cô vô tâm vô tính cười đùa với Bod.

"Thì đúng là thế thật mà!" Gương mặt điển trai qua màn hình điện thoại nở một nụ cười đẹp mê hồn.

"Á chết tiệt! Anh cứ cười như vậy có ngày em bị trụy tim ngỏm luôn thì sao đây?" Diễm Quỳnh giả bộ kêu lên.

"Làm gì đến mức đó. Thôi anh giỡn đấy, thực ra là tối mai có một buổi triển lãm nước hoa diễn ra tại Hà Nội, bên ban tổ chức họ mời anh tham dự." Khuôn mặt đang cười đùa của Bod bỗng dưng nghiêm túc. "Sẵn tiện thăm thú đất nước Việt Nam của em luôn. Thế nào? Với lý do này có làm em bớt căng thẳng hơn chưa?"

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play