Chương 2: Bị bỏ rơi

Sau khi được trang điểm và chải chuốt lại, tôi đã trở nên khá hơn.

Khá hơn chứ không phải là tốt.

Nhưng ít nhất thì hai bọng mắt sưng húp vì khóc đã nhỏ xuống. Khuôn mặt đầy những vệt nước hay bờ mô bị cắn đến chảy máu đều được phủ lên 1 lớp trang điểm rực rỡ, che lấp những khuyết điểm. Đầu tóc được chải chuốt cũng rất đẹp. Trên người thì khoác lên bộ lễ phục sang trọng kèm một đôi giày cao gót và bộ trang sức ngọc trai. Từ đầu tới chân tôi đều được chăm chút vô cùng chỉn chu.

Tôi đã mặc lên mình một bộ đồ hàng hiệu thật đẹp, đeo ngọc trai quý giá trên người. Đây là những thứ từ khi sau khi mẹ mất tôi vẫn ít khi mặc lại, cũng là những thứ mà Triệu Chí Viễn vẫn hay thì thầm lúc trước rằng sau khi kiếm được tiền, sẽ mua thật nhiều cho tôi.

Chỉ là tôi không vui nổi nữa, vì hôm nay là lễ cưới của Triệu Chí Viễn, mà cô dâu lại không phải tôi.

Dù vẻ ngoài có sang trọng đến đâu cũng không thể che giấu được nỗi buồn của tôi lúc này.

Tiết Viễn đã gọi cho tôi một bữa sáng với ba phần ăn. Hai phần của tôi và một phần cho anh ấy. Vì chúng tôi đã không ăn uống đầy đủ hơn một ngày rồi. Lí do là tôi đã ít nhất một ngày trên chuyến bay từ Luân Đôn về Thương Hải mà chỉ ăn qua loa một chiếc bánh mì và một ly sữa.

Tiết Việt bảo tôi ăn 2 phần vì phải bù cho cả ngày hôm qua và lấy sức chiến đấu cho hôm nay.

Khi tôi đến Mandarin, khách thứa đã đến gần như đông đủ, buổi lễ cũng sắp bắt đầu. Lấy danh nghĩa bạn nữ của Tiết Việt, tôi đã dễ dàng tiếp cận được Triệu Chí Viễn.

Lại dùng danh nghĩa Tiết Việt, tôi lại tự tạo cho mình và Triệu Chí Viễn một buổi nói chuyện riêng ngay trước mắt mọi người.

Khi vừa tách ra mọi người, Triệu Chí Viễn đã vội ôm lấy tôi. Chỉ là cái ôm này không ấm áp như những lần trước.

Tôi thậm chí còn ngửi được hương nước hoa tuyết tùng trên cơ thể của Triệu Chí Viễn.

Kể từ khi Triệu Chí Viễn mới đi Mỹ về, tôi đã dùng ngay khoản tiền tiết kiệm nhỏ bé hằng ngày của mình, mua cho anh một chai nước hoa Dior hương tuyết tùng. Tôi nhớ Triệu Chí Viễn lúc ấy đã cảm động như thế nào. Anh đã ôm lấy tôi, nói thật nhiều lời ngọt ngào, hứa với tôi rằng sau này, cho dù có thế nào, anh ấy vẫn sẽ luôn dùng hương nước hoa này, sẽ luôn dùng nó để ghi nhớ lại những kỉ niệm tươi đẹp ấy, đó sẽ luôn là những dấu ấn không thể phai mờ giữa chúng tôi.

Chỉ là, mùi tuyết tùng anh ấy vẫn luôn dùng mấy năm nay nhưng Triệu Chí Viễn- chàng trai của tôi năm đó hình như bất tri bất giác đã thay đổi thật nhiều từ lúc nào.

Mà Triệu Chí Viễn của bây giờ lại đang ôm lấy tôi, nói thật nhiều những lời xin lỗi, cầu xin sự tha thứ của tôi, hứa hẹn cho tôi một tương lai tươi sáng phía trước... nhưng tất cả nhưng không thể phủ nhận được một điều rằng:

Tôi lại bị Triệu Chí Viễn từ bỏ một lần nữa.

Khi tôi ngước mắt lên Triệu Chí Viễn, tôi cảm thấy thực sự xa lạ. Anh ấy vẫn là khuôn mặt đó, vẫn là giọng nói đó, vẫn là cách dỗ dành mỗi khi tôi giận đó... Nhưng tôi có cảm giác, tôi và anh ấy đã rất lâu chưa gặp mặt, mặc dù trước đó tôi và anh ấy vẫn video call, nhắn tin cho nhau gần như mỗi ngày.

Lại phải lần nữa nghe những lời làm tôi đau cắt tim, tôi không biết mình phải làm gì nữa.

Thế giới của tôi phải có Triệu Chí Viễn.

Triệu Chí Viễn và Thẩm Ninh là một đôi tình nhân mà không người nào có thể chia cẳt.

Đó vẫn luôn là niềm tin của tôi.

Nhưng giờ này, niềm tin ấy tan vỡ rồi.

Từ khi nào, anh ta biến thành con người như vậy?

Từ khi nào, tôi đã không hiểu được Triệu Chí Viễn nữa?

Lại vì sao, chúng tôi lại đi đến bước đường này?

Cho nên, khi vùng vẫy khỏi vòng tay của Triệu Chí Viến, tôi mang theo nước mắt và bộ dáng thất tha thất thểu chạy đi trong ánh mắt soi mói của mọi người.

Tôi đã bỏ lại Triệu Chí Viễn, bỏ lại hôn lễ và cả Tiết Việt, chạy trốn trong sự sợ hãi của chính mình.

Tôi đã lên một chiếc taxi chạy tới nghĩa trang nhà họ Thẩm. Tôi nhớ mình đã ôm lấy tấm bia mộ của bố mẹ tôi mà khóc lóc rồi kể ra hết những tủi thân mà mấy năm nay tôi vẫn luôn gồng gánh, kể luôn cả việc tôi bị Triệu Chí Viễn phản bội.

Lúc trước, chỉ cần tôi rơi nước mắt là Triệu Chí Viễn đã buông vũ khí đầu hàng mà dỗ dành rồi, càng không kể đến bố mẹ, người vẫn đem tôi thành bảo bối mà nuôi dưỡng. Chỉ là bây giờ, bố mẹ tôi đều không còn nữa, Triệu Chí Viễn cũng thành chồng nhà người ta rồi.

Khi tôi lần nữa tỉnh dậy là đã nằm trong bệnh viện. Tôi vừa tỉnh thì đã bị Tiết Việt trông thấy. Anh ấy đang gọt hoa quả. Mặc dù không muốn nhưng nước mắt tôi cứ rơi hoài. Tiết Việt vừa lau nước mắt cho tôi, vừa dỗ dành tôi.

Anh nói:

- Em đừng khóc nữa! Là lỗi của anh. Nhất định anh sẽ không để em bị ai làm tổn thương nữa. Anh sẽ bảo vệ em...

Có lẽ là do tâm trạng tôi thực sự quá tệ, hoặc cũng do tôi biết Tiết Việt sẽ không bỏ rơi tôi, nên tôi đã xả hết cơn giận của mình lên Tiết Việt.

Tôi đã chỉ vào mặt anh mà mắng:

- Tất cả là do lũ đàn ông các người! Các người ai cũng như nhau! Các người chính là lũ tra nam tệ bạc, là thứ phụ lòng hán...

Tuy vậy, Tiết Việt cũng không hề tức giận với tôi mà nhận hết phần sai về phía mình. Còn tôi, thì có lẽ là do như đánh vào bịch bông nên kéo chăn lên che qua mặt, nằm xuống và tiếp tục khóc.

Chiều đến, sau khi Tiết Việt ra ngoài mua đồ thì có một người phụ nữ xinh đẹp, khí chất thanh lãnh bước vào phòng và tự xưng:

- Tôi là mẹ của Tiết Việt. Cô có thể gọi tôi là bác gái.

Câu nói của bà ấy làm cho tôi bình tĩnh lại, cũng có phần căng thẳng.

Có lẽ nhận ra thái độ của tôi, bà ấy nói:

- Cô yên tâm, tôi cũng phải giống các phu nhân hào môn đến đây, dùng chi phiếu để chia cắt mấy đôi uyên ương mệnh khổ các người. Tôi chỉ là muốn nhìn xem, đứa con gái nào khiến con trai tôi mê mệt suốt mấy năm nay lớn lên thế nào thôi. Giờ xem thấy, cũng chả có gì hơn người. Còn không phải là hai con mắt, một cái miệng như người bình thường thôi sao...

- Bác gái chắc là hiểu lầm, cháu và Tiết Việt không phải quan hệ nam nữ như bác nghĩ, chỉ là bạn bè bình thường thôi ạ.

- Bạn bè bình thường, cô nhìn xem có bạn bè bình thường nào mà khiến cho con trai tôi không những đòi chuyển trường mà còn phải đi làm thêm quán cà phê rồi sang tận Anh học? Mối quan hệ bạn bè bình thường này cũng quá tốt rồi!

-Bác thật sự hiểu nhầm, cháu đã có bạn trai rồi ạ!

-Bạn trai? Cùng lắm thì bây giờ cũng thành người yêu cũ! Còn không phải kết hôn rồi sao?

Tôi thực sự đuối lý còn chưa biết phải làm sao giải thích thì bác ấy lại bảo:

-Cũng chả có gì phải tiếc, hạng đàn ông như vậy mà bỏ đi, là phúc. Đàn ông hai chân trên đời này cũng không thiếu, mất người này, thay người khác vào là được. Quan trọng ấy, là phải tìm cho mình một người yêu mình, đối xử tốt với mình, làm bạn với mình đi đến hết cuộc đời. Mà người như vậy, con trai tôi lại vô cùng phù hợp. Tôi cũng sợ ngốc nghếch như cô bị người ta lừa bán còn giúp người ta đếm tiền, tốt nhất là gả vào Tiết gia chúng tôi làm thiếu phu nhân...

Bác ấy còn chưa dứt lời thì giọng nói của Tiết Việt đã vang vào:

- Mẹ! Mẹ đến đây làm gì? Đừng dọa cô ấy sợ!

-Chao ôi, đúng là con trai ngoan ta đã khổ công nuôi dưỡng. Còn chưa cưới về đã sợ mẹ ăn hiếp vợ mình. Thật là khổ cái thân già này...

Mà lúc này, tôi đã thấy mặt của Tiết Việt nhanh chóng chuyển hồng, còn vội nhắt lời:

-Mẹ! Mẹ nói cái gì vậy! Đừng nói nữa!

Rồi lại quay sang phía tôi:

-Ninh Ninh, em đừng hiểu lầm, mẹ anh thích đùa ấy mà...

Cuối cùng, vì tình trạng của tôi không sao cả, chỉ mà tinh thần suy sút nên được xuất viện trong ngày. Mà dưới ánh mắt sáng lấp lánh của Tiết phu nhân và sợ ở nhà cũ bị Triệu Chí Viễn tìm thấy, tôi đã dọn vào nhà họ Tiết ở.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play