Sự thực là tôi vô cùng đau lòng trước những gì mà Triệu Chí Viễn làm với tôi.
Nhưng tôi và Triệu Chí Viễn, không phải đơn giản mà có thể cắt đứt được. Tôi đã bên anh ấy từ thưở còn thơ bé, từ khi mà tôi bắt đầu mở mắt ra nhìn thế giới này.
Ngay cả khi gia đình chúng tôi gặp những biến cố khác nhau, tôi và anh ấy vẫn ở cạnh nhau.
Cho dù Triệu Chí Viễn phải đi du học tận nước Mỹ xa xôi còn tôi cũng ở nơi xứ người xạ lạ khác, tôi vẫn cho rằng, trái tim chúng tôi luôn ở cạnh nhau, luôn là một tâm hồn đồng điệu.
Mọi người vẫn gọi chúng tôi là thanh mai trúc mã. Nhưng trúc mã cũng đã bỏ rơi thanh mai rồi.
Và thực tế đã cho tôi một cái tát, đủ để làm tôi suy xét lại mối quan hệ của chúng tôi. Hay nói cách khác, những suy nghĩ của tôi đang chìm đắm trong đau khổ và cắt đứt mối quan hệ này. Vì tôi biết, cậu bạn trúc mã hàng xóm, người luôn đứng cạnh tôi, luôn yêu thương và chăm sóc tôi, bây giờ cũng bỏ lại tôi rồi.
Mà tôi, cho dù bị từ bỏ, nhưng vẫn chưa bao giờ hết hi vọng với mối quan hệ này.
Thâm tâm tôi thật ra luôn mong đợi Triệu Chí Viễn có thể quay lại cạnh tôi dù biết thật ra mọi chuyện đã trần ai lạc định rồi.
Tôi biết, cắt đứt với Triệu Chí Viễn là việc tôi bắt buộc phải làm. Tôi biết, nhưng hiện tại tôi chưa làm được.
Tiết Việt đã mua cho tôi một chiếc điện thoại mới.
Sau khi lắp sim vào, điện thoại vang lên đủ tiếng chuông thông báo về một loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Không chỉ là Triệu Chí Viễn, Tiết Việt mà còn có rất nhiều những người bạn của tôi.
Khi tôi còn chưa kịp đọc hết thì màn hình điện thoại lại sáng lên, chuông cũng vang.
Triệu Chí Viễn đang gọi tới.
Vừa rồi khi lướt qua danh sách các cuộc gọi nhỡ, tôi đã thấy, kể từ hôm đó, Triệu Chí Viễn vẫn luôn gọi cho tôi, cách năm phút lại gọi một lần, chưa kể vô số tin nhắn được gửi tới dù tôi chưa hề nghe máy một lần nào.
Tôi đã đọc qua mấy mẩu tin mà Triệu Chí Viễn gửi tới, cũng toàn là về những lời xin lỗi, lời an ủi, hứa hẹn hay cầu xin, cũng có hỏi thăm tôi đang ở đâu và mong tôi không làm chuyện dại dột.
Nếu như lúc trước, đọc được những tin nhắn thế này, tôi sẽ không ngần ngại mà nhấc máy gọi ngay cho Triệu Chí Viễn, nói với anh rằng tôi không sao, sẽ tha lỗi cho anh.
Tôi và Triệu Chí Viễn chưa từng giận nhau quá 3 ngày bao giờ.
Lúc trước, chỉ cần tôi giận dỗi, anh lập tức sẽ xuống nước cầu hòa. Lần mà chúng tôi cãi nhau lớn nhất, chưa đến hai ngày, Triệu Chí Viễn cũng đã không nhịn được, bỏ xuống tự tôn mà làm lành với tôi.
Lúc ấy, tôi còn thật vui vì có người luôn bao dung cho tôi, yêu tôi nhiều như vậy, sẵn sàng đứng về phía tôi, vì tôi mà làm thật nhiều điều. Tôi trước kia đã không bao giờ hoài nghi rằng người nắm tay tôi đi suốt cuộc đời này không phải là anh.
Nếu như không thấy hôn lễ rầm rộ trên báo đài mấy ngày nay, có lẽ tôi đã cho rằng Triệu Chí Viễn đã hủy bỏ hôn kễ và vẫn đang tìm kiếm tôi. Anh ấy đã bỏ mặc cả đêm tân hôn và tuần trăng mật để gọi điện cho tôi mà. Anh ấy yêu tôi nhiều như vậy mà.
Và có lẽ, tôi sẽ tha thứ cho Triệu Chí Viễn, tôi và anh ấy sẽ bắt đầu lại.
Khi tôi nghe máy, tôi đã nghe thấy giọng nói khàn khàn mang sự mệt mỏi nhưng không giấu nổi sự kinh ngạc và vui mừng của Triệu Chí Viễn.
Triệu Chí Viễn đã thốt lên tên của tôi và hỏi:
-Ninh Ninh! Em đang ở đâu? Em có biết anh lo lắng cho em lắm không? Em có biết là hai hôm nay anh đã tìm em như thế nào không?...
Triệu Chí Viễn còn chưa nói hết câu thì tôi đã ngắt lời anh ấy:
-Triệu Chí Viễn! Anh có vợ rồi!
Bên đầu máy bên im hẳn tiếng nói chưa dứt của Triệu Chí Viễn, tôi đã nghe thấy âm thanh hít thở của Triệu Chí Viễn, cũng nghe thấy Triệu Chí Viễn thì thào:
-Xin lỗi. Ninh Ninh, anh xin lỗi. Anh biết anh làm vậy là không đúng với em. Nhưng xin em, hãy cho anh ba năm. Ba năm sau, anh sẽ li hôn với cô ta và cưới em. Ba năm này, em hãy tiếp tục ở Anh học đi...
-Triệu Chí Viễn, anh vậy mà bỏ rơi tôi rồi! Đến đây thôi, đủ rồi! Từ bây giờ, tôi với anh không còn là gì của nhau nữa, kết thúc rồi.
Sau đó, tôi dập máy, cũng tắt nguồn luôn, vì tôi sợ, khi Triệu Chí Viễn gọi tới, tôi sẽ không cầm lòng nổi mà tha thứ cho anh, và rồi lại bắt đầu một mối quan hệ dây dưa dơ bẩn mà tôi chưa từng muốn tham dự.
Thật ra thì lúc Triệu Chí Viễn gọi tới, đôi đã thấy một bóng người lấp ló bên ngoài qua khe cửa rồi. Tôi nghĩ đó là Tiết Việt. Vì không muốn bản thân quá thảm hại trước mặt Tiết Việt, tôi đã dùng những lời chẳng dễ nghe chút nào để nói chuyện với Triệu Chí Viễn. Tôi nghĩ rằng Tiết Việt sẽ đi sau khi tôi tắt máy nhưng bóng người đó lại đứng ở đó một lúc rồi đi vào căn phòng tôi đang ở.
Nhưng người đó không phải là Tiết Việt, mà là mẹ của anh- Tiết phu nhân.
Thực ra thì tôi khá bất ngờ về việc Tiết phu nhân gán ghép tôi với Tiết Việt, cũng đã mang suy nghĩ rằng việc đến phòng bệnh hôm qua là để chia rẽ tôi và Tiết Việt dù chúng tôi chẳng phải là một đôi. Bây giờ, bà ấy cũng làm cho tôi cảm nhận được sự bất ngờ lần nữa. Bà ấy hỏi tôi:
-Trừ ngày giỗ hằng năm và hôm trước, cô có bao giờ đến thăm mộ cha mẹ cô không?
Trừ ngày cưới của Triệu Chí Viễn và ngày giỗ hằng năm, tôi quả thực chẳng mấy lần đến thăm mộ của cha mẹ mình cả.
Ban đầu, khi mẹ tôi mất, Triệu Chí Viễn phải thường xuyên đến nghĩa trang đem tôi về. Nhưng sau này, khi vào đại học, tôi cũng không có thời gian nhiều để thăm mộ, vì tôi rất bận rộn cả ngày với những bức vẽ hay những mẫu thiết kế. Còn sau khi Triệu Chí Viễn vừa về nước, tôi lại phải sang Anh du học, nên thời gian cũng không có để đi thăm bọn họ. Thậm chí trong ngày giỗ năm nay, tôi cũng chỉ nhờ Triệu Chí Viễn mua tiền giấy và hoa hồng đỏ mẹ tôi yêu nhất đến viếng mộ thay tôi. Tôi cũng bỏ quên mất sinh nhật hai người đã từng rất yêu tôi, từng vì tôi mà từ bỏ mạng sống.
Câu hỏi của bác ấy làm tôi có cảm giác tội lỗi. Tôi hình như luôn xoay quanh cuộc sống của chính mình mà quên mất bố mẹ tôi. Tôi bỗng nhớ đến một câu nói "Quên đi người đã chết là bắt họ phải chết đi một lần nữa".
Tuy vậy, khi tôi gặp khó khăn hay buồn lòng nào, tôi lại chạy đến gặp bọn họ. Có lẽ vì tôi biết, cho dù thế giới này có quay lưng với tôi thì họ vẫn luôn mỉm cười và bao dung cho tôi.
Không thấy câu trả lời của tôi nên bác ấy lại nói với tôi:
-Đi! Đi thăm bọn họ! Đừng kể với họ những nỗi buồn cho họ phiền lòng, hãy nói với họ những lời vui vẻ để họ bớt phiền lòng.
Bác ấy dắt lấy tay tôi, đưa tôi đi rửa mặt sạch sẽ, trang điểm và xức nước hoa cho tôi, cho tôi vận một bộ váy màu xanh da trời tràn đầy sức sống và cho tài xế chở chúng tôi đến nghĩa trang.
Chúng tôi đi thăm mộ cha mẹ tôi.
Updated 28 Episodes
Comments