2 năm trước.
Trên chuyến xe mà tôi không biết rằng sẽ thay đổi cả cuộc đời tôi ấy, tôi vẫn đầy háo hức và vui vẻ.
Từ Hà Nội đến bến xe tôi chạy không biết trời đâu đất đâu cuối cùng vừa lúc xe sắp đi mới nhanh chạy lên được, cũng tại cái tính ham ngủ của tôi.
Hai ngày lên Hà Nội khám bệnh đúng là có chút nhớ nhà rồi, nhớ người thân, nhớ bạn, nhớ bè, nhớ ngôi trường thân thuộc, và nhớ cả chiếc giường ấm áp.
Xe chạy một lèo, về đến nhà cũng phải 2-3 tiếng gì đấy, vì vậy too nhân cơ hội chợp mắt một chút.
Trả tiền cho phụ xe, nhưng khi vừa đặt chân xuống dưới tôi phát hiện chỗ này thật xa lạ.
"Đây là đâu vậy?"
Đột nhiên sống lưng tôi cứng đờ, tôi đưa mắt hơi hoảng loạn nhìn xung quanh.
Đây nào giống bến xe mà tôi hay xuống.
Tìm kiếm xung quanh tôi lại chẳng thấy mẹ vốn ra đã đến đón mình đâu, thậm chí cảnh vật ở đây cũng khác hẳn so với trong kí ức của tôi.
Không phải là hôm nay xe dừng để điểm khác chứ?
Tôi nhìn mọi người xung quanh lấy hành lí xuống rồi được người nhà đón về mà càng thêm bồn chồn, lo lắng.
Chỗ này là đâu tôi thật sự nhìn không ra, ở huyện tôi có nơi như này sao?
Nhìn chiếc điện thoại trong túi áo đã hết sạch pin đến sập nguồn, tôi chỉ biết thở dài. Lúc quan trọng thế này mà lại không dùng điện thoại được, đúng là dễ bực mình.
Lúc này có một chị gái đứng cạnh đó, phải chăng là đang đợi người nhà đến đón, tôi đánh liều đi qua hỏi:
"Chị ơi, cho em hỏi với ạ, chỗ này là đâu vậy ạ?"
Chị gái kia hơi kinh ngạc:
"Đây là bến xe ở Gia Viễn, Ninh Bình mà em."
"Ninh Bình sao chị?"- Tôi trừng lớn mắt không khỏi hỏi lại.
"Ừ đây là Ninh Bình, em không biết à?"
"Em... "- Tôi không biết trả lời sao. Đúng vậy, tôi chẳng biết đây là Ninh Bình, càng không hiểu vì sao mình lại ở đây.
Nhưng lúc này chị gái kia nhìn thấy người nhà mình đến đón vội nói: "Thôi chị phải về nhà đã nha. Có gì em có thể hỏi bác tài xem."
"Dạ vâng em cảm ơn chị."
Nghe đến hai chữ "Ninh Bình" kia, tim tôi đã đập thình thịnh lên rồi, tôi không kìm nén nổi sự bất an hoảng loạn.
Không phải tôi đã lên xe về Xuân Trường- Nam Định sao? Sao giờ lại có thể thành Gia Viễn- Ninh Bình chứ?
Nhớ đến lời chị gái kia vừa nói tôi quay lại nhìn chiếc xe đã đưa mình đến đây, nhưng còn không để tôi kịp nói gì thì xe lại lăn bánh đi tiếp. Có vẻ đây chưa phải trạm cuối cùng.
"Kh...khoan..."
Tôi nhìn chiếc xe đi mất mà càng thêm hoảng sợ.
Tôi... tôi đến nhầm nơi rồi sao, giờ về kiểu gì bây giờ? Điện thoại tôi còn hết pin, cũng không quen biết ai.
Chỉ trong mấy giây đầu óc tôi xoay vòng vòng, lồng ngực liên tục đạp mạnh, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Lần đầu tiên gặp phải trường hợp ở một nơi xa lạ như này tôi không biết phải làm gì, hơn nữa còn với một người hướng nội và kém giao tiếp như tôi nó quá khó khăn.
Ánh mắt tôi bỗng đỏ hoe. Tôi muốn về nhà.
Đáng ra lúc đầu nên sạc đầy pin điện thoại mới đúng, nếu không đã không rơi vào hoàn cảnh thế này.
Tôi liên tục đảo mắt xung quanh, hay tôi mượn điện thoại người khác sau đó gọi cho bố mẹ đã.
Sao tôi lại có thể rơi vào hoàn cảnh thế này được chứ? Đúng là xui xẻo tám đời, cũng tại tôi lúc lên xe vì sợ muộn mà mải mải mốt mốt, suốt chặng đường cũng chỉ biết ngủ nên có lẽ không phát hiện ra mình đi nhầm xe đi.
Lúc này thấy một cậu thiếu niên đang chuyển đồ lên chiếc xe đạp điện của mình. Có lẽ có người thân trên Hà Nội gửi đồ về cho cậu ấy.
Nhìn cậu trông cũng chỉ ngang tuổi tôi hoặc có thể là hơn, dáng người dong dỏng cao nhưng dù sao hết cách, tôi xiết chặt tay, chạy đến gần cậu.
Vì trong lòng lo lắng, sợ hãi tôi sẽ không về được nhà mà tôi đã phát khóc, dù lau đi rồi nhưng khóe mắt vẫn đỏ hoe, lại có chút đáng thương.
"Xin chào, tôi... tôi có thể ngờ cậu một việc được không?"
Tôi đứng cách cậu không quá xa, nhưng vẫn thấy rất rụt rè, nhất là với người lạ còn ở nơi đất khách quê người này nữa.
Cậu thiếu niên động tác dừng lại, nâng mắt ngẩng đầu lên nhìn tôi. Cái nhìn chăm chú khiến tôi luống cuống.
Cậu có một đôi mắt rất đẹp nhưng đôi mày lại cau lại khiến trong lòng tôi không khỏi "tõm" một cái, tôi lo sợ.
Cậu ta đẹp thì có đẹp thật, trên người mang theo nét trưởng thành rắn rỏi không hợp độ tuổi, tuy là cảm thán nhưng tôi lại cũng sợ, ấp úng nói:
"Tôi... tôi chỉ muốn mượn cậu điện thoại gọi cho người nhà tôi thôi, điện thoại tôi bị hết pin rồi."
Tôi nói xong mà căn môi, tôi rất sợ cậu ta không cho tôi mượn.
Nhưng không, cậu ấy "ừm" một cái rồi rút điện thoại trong túi đưa cho tôi.
Tôi vui mừng đến quên mất cảm xúc vừa rồi, rối rít cảm ơn. Cậu ta chỉ đơn giản đáp lại: "Không có gì."
Tôi gật đầu xong nhớ lại số của mẹ mình ấn ra, đầu bên kia cũng bắt máy, tôi kể lại chuyện cho mẹ nghe.
Trong điện thoại liền vọng ra tiếng giận giữ nhưng đầy lo lắng nghe rõ ràng của mẹ:
"Con bé này mắt mũi để ở đâu mà có xe cũng lên nhầm vậy hả?"
Cũng may mà tôi kịp dời điện thoại ra, nếu không chắc điếc tai với mẹ quá.
Tôi ngại ngùng nhìn sang người vừa cho tôi mượn điện thoại, thấy cậu cũng đang nhìn mình, tôi có cảm giác ngại ngùng quay đầu đi nói nhỏ vào điện thoại:
"Được rồi mẹ, có gì tí rồi nói con phải trả điện thoại cho người ta nữa."
Nói thêm mấy câu với mẹ về tình hình của mình xong tôi tắt máy đi.
Hai tay tôi cầm điện thoại trả cho cậu đầy cảm kích:
"Cảm ơn cậu rất nhiều ạ, trả điện thoại lại cho cậu."
Cậu thiếu niên kia nhận lấy điện thoại mắt nhìn tôi từ đầu đến cuối hỏi:
"Cậu đi nhầm xe sao?"
Updated 69 Episodes
Comments
«π∆πh№b‡bπ★♪♪®©»™
sigma boy... ủa lộn lạnk lùnk boy đồ đó he
2025-03-30
0
«π∆πh№b‡bπ★♪♪®©»™
coi chừng bị bán sang Campuchia:))
2025-03-30
0
Baraai Mei Mei
rưng rưng ùi, thương chị /Scowl/
2025-03-23
0