Bỏ Lỡ: Trợ Lí Tư, Tiếp Tục Thích Tôi Đi.
Hôm nay, thời tiết quá đỗi thuận lợi cho việc sinh hoạt của con người, của sinh vật trên cái đất được gọi "Thành phố mỏ vàng". Nơi đây quy tụ hàng trăm, hàng ngàn các doanh nghiệp, công ty lớn nhỏ, bao gồm cả những doanh nghiệp từ nước ngoài xây dựng, thành lập và phát triển nhất ở Châu Á. Đâu đâu cũng thấy các toà cao ốc trọc trời, cùng với đó là tiếng ồn ào của các loại hình phương tiện đi lại.
Tại văn phòng Giám đốc sở Thông tin và truyền thông.
''Giám đốc Trịnh, tại sao lại là tôi? Tôi thật sự không thể chuyển sang tập đoàn JQK được đâu ạ. '' Tư Diệu An mè nheo ỉ ôi trong văn phòng cũng đã được hai mươi phút.
''Cô Tư, đây là lệnh từ cấp trên, họ cần gấp một người có chuyên môn ở lĩnh vực này. Mà cô biết đó, tập đoàn JQK tuy là tập đoàn tư nhưng đã và đang chiếm ưu thế hàng đầu ở lĩnh vực truyền thông này, nếu ta gửi người chuyên môn không giỏi thì sẽ gặp rắc rối. Nhà nước rất ủng hộ và đầu tư vào tập đoàn đó rất nhiều tiền của, cho nên là.... không còn cách nào khác cô Tư đây là ứng cử viên sáng giá nhất.'' Giám đốc Trịnh nhẹ nhàng giải thích, ông thật sự rất tiếc khi phải mất đi nhân sự tài ba này.
Tư Diệu An tâm trạng buồn rười rượi vì làm việc ở đây cô thấy rất tuyệt từ lãnh đạo đến đồng nghiệp. Ai ai cũng thân thiện, đáng yêu, cởi mở. Cô làm việc ở Sở tuy chỉ mới được một năm rưỡi, do có thành tích xuất sắc trên chiến trường truyền thông, cô đã trải qua hàng trăm bài test của Giám đốc Trịnh mới có thể vào được đây làm việc. Vậy mà....
''Vâng, tôi hiểu rồi.''
''Cô thu dọn đồ đạc đi, tôi gửi profile của cô cho họ, ngày mai đến nhận chức đó nhé.'' Giám đốc Trịnh ân cần nhắc nhở, ông quý Tư Diệu An như con cháu trong nhà, thật sự suốt bao năm công tác mãi ông mới tìm được người có năng lực tài giỏi xuất sắc như cô, bất cứ dự án nào rơi vào tay cô đều được hoàn thiện một cách rất tốt.
Tư Diệu An đóng của phòng lại, bước lê đôi chân với tâm trạng nặng trĩu quay lại văn phòng. Vừa đến cửa Tổ chuyên môn, cô bất ngờ, ngỡ ngàng và cảm động khi ai nấy chạy ra ôm chặt cô.
''Này nhóc, chị bảo qua đó ý nhớ phải nghe lời, biết chưa hả? Ở đó toàn quái vật thôi.''
''Áhhh anh không muốn An An của anh rời đi đâu, em đã hứa làm cô giáo chỉ dạy anh cơ mà...''
''Tôi cũng không muốn đâuu....!?!?''
''Tôi cũng thế....''
Quanh cô đâu đâu cũng là nước mắt, sự chia ly điều này làm cô thật sự muốn khóc, muốn hét toáng lên là: Em cũng không muốn chút nào, em muốn ở đây với mọi người cơ.
Bầu không khí tạm biệt như sắp thành vĩnh biệt đến nơi, đồng nghiệp ôm cô chặt tới mức cô thở không nổi.
Mãi đến một lúc sau, ôm nhau khóc lóc chán chê thì họ lại ngồi lại, không muốn nhắc lại những kí ức khi cô còn làm ở đây điều này chỉ khiến cô muốn khóc và không muốn rời xa thêm. Một đàn chị lớn tuổi nhất và cũng là tổ trưởng của Tổ đi đến bên Tư Diệu An an ủi:
" Nào đừng khóc con nhóc này, có biết em khóc xấu lắm không? Chị biết em rất buồn và không nỡ xa chúng ta, nhưng em hãy nghĩ cho tương lai của mình, đây là một cơ hội nghìn năm có một đó, không phải ai cũng có thể bước chân vào JQK làm việc, những người làm việc ở đó chỉ có giỏi, cực giỏi không thì xuất sắc và cực xuất sắc. Mà không phải, em đã nỗ lực cố gắng bao nhiêu cũng vì muốn được làm thành viên của JQK sao? Sao giờ lại nước mắt ngắn nước mắt dài thế này?''
Đúng. Tư Diệu An cô đã từng rất mong muốn trở thành nhân viên chính thức của JQK, đó đã là ước mơ của cô khi còn là sinh viên năm nhất, nhưng giờ.... rời xa team này cô buồn lắm.
Thấy gương mặt đờ đẫn của Tư Diệu An, chị Hà nói tiếp:
''Em làm như anh chị sẽ quên em ngay khi em rời đi vậy, và em khi rảnh cũng có thể về đây thăm anh chị được mà. Suy nghĩ đi, đây là cơ hội rất tốt cho em trong tương lai. Em mà cứ mè nheo với Giám đốc Trịnh đòi ở lại là chị đánh em đó.''
''Chị..... sao chị có thể đánh em được chứ. Dù em có van xin đủ thứ thì cũng chẳng làm được gì Giám đốc Trịnh đã gửi CV của em qua đó rồi.''
Một bầu không khí im lặng bao trùm cả Tổ. Ai nấy nhìn nhau không biết nói gì.
Vài phút trôi qua trong sự im ắng chỉ nghe được tiếng đồng hồ chạy thì một người đàn ông đứng phắt lên đập tay xuống bàn, nói rõng rạc:
''Em, đi thu dọn đồ đạc đi, đừng làm ảnh hưởng thời gian làm việc của mọi người. Còn mọi người nữa giải tán hết đi, về làm việc hết đi.''
Nghe giọng đầy bực dọc của Đoàn Lộc, ai nấy đều về bàn làm việc của mình và không quên đi qua Tư Diệu An vỗ nhẹ vai cô với ý là ''Mạnh giỏi, cố lên cô gái.''
Tư Diệu An lủi thủi về bàn của mình dọn dẹp đồ đạc vì công việc mang tính chất làm việc trên máy tính là nhiều nên chỉ loáng cái, bàn làm việc đã trắng tinh sạch sẽ. Bê thùng đồ của mình ra cửa, cô quay lại nhìn mọi người cúi đầu chào tạm biệt lần cuối. Vừa đi được ba bước đã nghe thấy tiếng gọi mình lại.
''Tư Diệu An.''
''Ơ anh Lộc ... '' '' Chuyện gì vậy ạ?''
''Cố gắng em nhé, khi nào rảnh về thăm bọn anh. Đừng để bị ma cũ bắt nạt ma mới, rõ chưa?'' Đoàn Lộc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc óng ả của cô, khẽ dặn dò quan tâm như một đứa em gái nhỏ.
Tư Diệu An nhìn ánh mắt trìu mến của đàn anh, khoé miệng giương lên rồi cười tươi mắt nhắm cả vào.
''Dĩ nhiên rồi, nhìn em vậy thôi chứ đụng vào là không xong đâu. Anh khỏi lo, em sẽ về thăm mọi người khi rảnh.... chỉ sợ...''
Huh?
''Công việc chất đống không rảnh được ấy chứ haha. Tập đoàn tầm cỡ quốc tế như vậy chắc việc chất thành núi.''
'' Việc có nhiều đến đâu cũng không được lơ là bản thân nghe chưa hả? Em làm việc ở đây anh đã thấy em gầy đi nhiều so với lúc ở đại học rồi.''
''Vâng em biết rồi. Vậy chào anh nhé, em đi đây không lỡ chuyến tàu.'' Nói rồi cô chạy một mạch mà không quay đầu lại, cô sợ cô sẽ buồn đến nhức đầu mất và cô cũng biết các đàn anh đàn chị cũng không muốn cô cứ mãi lưu luyến nơi này.
...----------------...
Đêm dù đã buông xuống cả thành phố nhưng ánh đèn vẫn cứ sáng chói, buổi đêm đến còn nhộn nhịp hơn cả ban ngày, khi này các sòng bạc, quán bar là điểm đến đông đúc của các bạn trẻ muốn tìm niềm vui.
Trong khu đô thị Gold Place – khu nhà của những tài phiệt giàu nứt đố đổ vách ở cái thành phố mỏ vàng này.
Một người đàn ông bước ra từ phòng tắm, trên người khoác một cái áo tắm, thong dong lau tóc đứng bên cửa sổ sát đất đưa mắt nhìn thành phố đầy những ánh đèn lộng lẫy.
Hình ảnh người đàn ông tuy mang nét mệt mỏi lười biếng nhưng vẫn có gì đó quyến rũ huyền ảo và rất nam tính. Cơ bụng rắn chắc thoắt ẩn thoắt hiện qua lớp áo khoác mỏng manh. Cánh tay và chân cơ nổi lên rõ nét... trông rất mạnh mẽ.
Cốc...cốc...
''Vào đi.'' Người đàn ông ngả người ra chiếc ghế ở gần cửa sổ, không quay lưng lại xem là ai, giọng nói trầm thấp dễ nghe.
''Anh, chủ tịch nói ngày mai sẽ có nhân sự mới đến bộ phận của chúng ta làm việc đó.''
....
Hoàng Tấn Vũ không thấy người trước mặt nói gì đành nói tiếp: ''Đây là CV, anh xem đi rồi có gì gọi lại cho chủ tịch.''
''Ừm để trên bàn cho tôi.''
Hoàng Tấn Vũ đặt CV lên bàn rồi rời đi.
Một lúc lâu sau, người đàn ông đó đứng dậy bước tới bàn trà cầm CV lên. Anh ta trầm ngâm nhìn ảnh thẻ và thông tin cá nhân của Tư Diệu An một lúc rồi khoé môi nhếch lên. Ánh mắt của anh ta có gì đó rất quỷ dị, khó hiểu.
Updated 14 Episodes
Comments