Chap 3

Cô im lặng không nói lời nào, Bà Nguyên cũng không nói thêm mà đi chợ tán gẫu với bạn bè, chuẩn bị mua chut đồ bồi bổ cho Dương Anh.

Ngẩn người một lúc, cô cố nhớ lại những chuyện vừa nghe được về vị hôn phu của mình. Nghe nói anh là con một gia đình giàu có, anh có một công ty bất động sản lớn ở thành phố, năm nay anh 25 tuổi, tức là hơn cô 7 tuổi, đợt trước nhà anh ta từng đến đây để khai thác suối khoáng ngoài huyện. Cô cũng không có ấn tượng gì, bởi vì cô không để ý những thứ này, chỉ hơi kinh ngạc mà thôi. Bỏ qua suy nghĩ của người đàn ông dó, cô buồn bã nhìn lên trần nhà, một khoảng vô định. Dương Anh đứng từ ngoài cửa từ lúc nào không hay? Cậu bé vẫn im lặng nhìn cô, với đôi mắt đẫm lệ, có lẽ cậu rất thương chị mình.

-"A, đứng đó làm gì? Mau ăn cái bánh này đi, còn nóng." Quế Nhi mỉm cười, chỉnh lại sắc mặt rồi gọi cậu bé. Thàng nhỏ vẫn đứng đó, một lúc sau mới trở về phòng, đôi vai gầy guộc khẽ run run, cậu biết chị mình vừa bán thân để chữa bệnh cho mình, cậu không khỏi tự trách bản than vô dụng. Bước vào phòng, đóng cửa lại, nó ngồi đó khóc lặng lẽ, trông thật đáng thương, trái tim Nhi như thắt lại, nước mắt dàn dụa lúc nào không hay. Quế Nhi bối rối nhìn đĩa bánh rồi thở dài, tự dối lòng có lẽ thằng nhỏ không thích món bánh này.

 

Bữa tối yên tĩnh một chút, ngày mai Dương Anh sẽ được đưa đến bệnh viện ở thành phố C để điều trị, cách "nhà" mới của cô 180 km. Còn mẹ cô cũng chuyển đến nhà trọ gần bệnh viện để tiện chăm sóc con, căn nhà này sẽ cho người ta thuê, lấy một ít tiền để sinh sống. Cũng đủ tiền trả tiền trọ ở thành phố C.

Ban đầu, nhà họ Trần cũng đề nghị chuyển thằng bé đến bệnh viện ở thành phố A điều trị để thuận tiện cho đôi bên, nhưng mẹ cô từ chối, không phải không muốn mà vì điều kiện y tế ở thành phố C tốt nhất nhì nước. Điều đó có nghĩa là chi phí đắt hơn nhiều, sớm hay muộn ngôi nhà này sẽ bán, nhưng không phải bây giờ. Ăn xong cô xin phép mẹ ra ngoài chơi với mấy đứa bạn thân rồi cũng chào tạm biệt. Dù sao cô cũng đã ở cái trấn này 18 năm, vẫn có chút lưu luyến nơi này.

...----------------...

Thanh niên trong phố đến quán nước bà Tư đầu làng gặp nhau, uống rượu và tám phét.

"Này Quế Nhi, hôm nay tao nghe mấy đứa con nit nói có một chiếc siêu xe rất đẹp đậu trước cửa nhà. Sao nói siêu xe đến đón mày lên phố mà giờ vẫn ở đây.?" Một người bạn vẫn không khỏi tò mò hỏi.

"Người ta là là đại gia đấy, người có tiền chắc gì hỏi cưới, nhất định là tới đây đòi nợ." Không đợi Quế Nhi lên tiếng, một cô bạn trong luôn ghen tị với cô đã lên tiếng chọc ngoáy cô.

"Nay người ta mới đến hỏi cưới tao thôi, sáng mai người ta.... tới đón lên phố sau." Quế Nhi cúi đầu, lời trong cổ họng khó nói ra. Bạn bè xung quanh nhìn thấy điều này và cũng nhìn nhau. Ai mà không biết hoàn cảnh gia đình nàng, không ngờ bán nước bán thân nàng cũng đành. Ai cũng thương cô mà nội cái xom này có ai giàu đâu? nhà ai chẳng nghèo, không làm được gì. Bầu không khí trầm xuống

" Được rồi, được rồi, đừng buồn nữa "em iu", hôm nay là ngày cuối cùng của đôi ta, bữa này anh đãi em, "em iu" cứ thoải mái đê!." Vân Trang đập bàn phá vỡ sự im lặng, ai cũng biết bố mẹ Vân Trang giàu nhất nhì nhì thị trấn, nghe thì oai nhưng cũng tính đủ ăn đủ mặc là giàu rồi, hai đứa đẻ cách nhau có hai ngày, cũng tính là bạn thân từ thuở cởi chuồng tắm mưa, tính cách bộc trục lúc nào hai người cũng dính lấy nhau, có người còn đùa tưởng chúng nó chơi "Pede" với nhau cơ!

Quế Nhi gượng cười, trầm xuống vài giây, chợt cười phá lên, chộp lấy cốc bia trên bàn uống một ngụm lớn. "Đã thế tao phải ăn hết tiền của mày rồi mới lấy chồng được để, haha."

-"Được, xem mày ăn nhiều hay tao nhiều tiền." Mọi người cùng cười phá lên, bầu không khí vui như chưa từng được vui, nói chuyện vui vẻ, không ai nhắc lại câu chuyện buồn đó nữa.

......................

Thanh niên phải dậy sớm đi làm, người làng làm ruộng, không ai ở lại muộn cả, đàm đúm đến 9h rồi cũng kéo nhau về. Cái Nhi về cùng Trang, suốt đoạn đường từ đầu thôn đến giữa thôn hai đứa không nói với nhau câu nào cho đến khi về đến nhà. Tuy nhiên, chẳng biết là trùng hợp hay không cả hai đều cố tình đi chậm lại, có lẽ để kéo dài thời gian bên nhau.

Đứng trước cửa nhà, khi Quế Nhi chào tạm biệt và chuẩn bị bước vào nhà, Vân Trang đã gọi cô lại và tháo cái lắc bạc đợt nó tậu trên phố, nó thích cái lắc này lắm, đeo suốt, chẳng hiểu sao tự dưng lại cởi ra.

-"Tặng mày." Cô đưa tay đeo cái cho Quế Nhi, mặt cứ cúi gằm chăm chăm nhìn cái lắc, đường làng tối, chẳng biết là nó nghĩ gì nữa, có khi là tiếc tại thích cái vòng này, có khi là thứ tình yêu cấm kị xa cách.

"Nhưng..."

"Cầm lấy, đi thành phố làm phu nhân nhà người ta, đừng quên "chồng cũ" nơi này." Không đợi cô từ chối, Vân Trang lập tức quay người bỏ chạy, giấu toàn bộ xúc cảm trên mặt,

*Hình như kia là... nước mắt sao?* có vài giọt nước loé sáng nơi khoé mắt cái Trang chưa lau hết mà cô không nhìn kĩ, Nhi nó cứ đứng như trời trồng mãi ngoài cửa như thế.

-"Cái con Nhi kia! Con gái con đứa giờ này chưa vào nhà còn đứng đấy làm cái gì!" Tiếng bà Nguyên khẽ gằn cũng làm cô sực tỉnh.

-"Dạ, con vào ngay" Nói rồi nó cũng vội vào nhà.

Hot

Comments

ann

ann

Hey cụa ta đã có try mới,bỏ ta ròi🥲

2023-05-21

4

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play