Để phá bỏ bầu không khí ngột ngạt bọn họ không nói về những chuyện lúc trước nữa .
- Sao anh biết sáng nay em hết tiết mà tới đón vậy . Rõ ràng em chưa nói với anh lớp học sẽ kết thúc khi nào mà .
- “ Hỏi ba em “ . Anh tuỳ tiện trả lời , đôi bàn tay đưa lên nới nỏng cà vạt .
Thẩm Ngạn Thanh tựa đầu vào ghế xe , thật ra đôi lúc cô tự hỏi sau khi bản thân mình sống lại liệu tình cảm của anh có phai dần theo năm tháng hay không . Nhưng dù cho có như nào thì cô vẫn sẽ yêu anh .
Cô quả thật đã yêu người này rồi , yêu cách anh quan tâm , là người luôn để cho mình chịu thiệt . Trên đời được mấy ai như vậy chứ ?
Cuối cùng cây kem mua cho anh vẫn là cô ăn hết .
Xe của Hà Cảnh Nghi tiến tới một ngã ba rồi rẽ sau đó dừng lại trước một nhà hàng cao cấp .
- Đợi anh ở đây được không ? Có một vài khách hàng anh cần giải quyết .
Khuôn mặt Thẩm Ngạn Thanh lúc này trắng bệch , cô khẽ ngoảnh mặt về bên cửa sổ để tránh cho anh nhìn thấy . Giọng nói lí nhí :
- Ừm .
Hà Cảnh Nghi cảm thấy có gì đó không đúng lắm hỏi lại :
- Em không sao chứ ?
Cô lắc đầu , bày tỏ rằng mình đang rất ổn .
Đợi đến khi anh đi cô mới dám ôm chiếc bụng đang đau quặn thắt của mình . Chết rồi ! Không phải là ngày đó đến rồi chứ ?
Thẩm Ngạn Thanh không nghĩ bản thân sẽ xui xẻo đến thế , đến ngày nào không đến lại đến ngay lúc này .
Nhớ đến ban nãy lại vừa mới ăn kem nữa nên hiện tại bụng dưới đang đau âm ỉ .
Cô khó chịu nhăn mặt đứng dậy rồi mở cửa xe ra ngoài . Đây là xe của anh , nếu làm bẩn thì rất không hay . Cũng may hôm nay cô mặc quần áo sẫm màu , nếu không nhìn kĩ thì rất khó phát hiện ra .
Ngoại trừ chiếc cặp đầy sách ra thì Thẩm Ngạn Thanh chẳng mang theo thứ gì , tiền cũng không mang theo bên người . Bây giờ biết lấy gì để mua băng vệ sinh đây .
Cô tìm một chỗ để ngồi , Hà Cảnh Nghi đang bàn chuyện làm ăn nên không tiện nhờ vả . Thẩm Ngạn Thanh nhặt một cành khô lên vẽ vẽ vài vòng linh tinh dưới mặt đất , chốc chốc đôi mắt lại nhìn đến chỗ anh .
Chẳng biết đã đợi bao lâu , đến khi cô nghe được giọng nói quen thuộc thì cả người giống như tê dại .
- Em đã ở ngoài này nãy giờ sao ? Không phải anh bảo em đợi trong xe ? Em không biết phơi nắng rất dễ ốm à ?
Đôi giày da dừng lại trước mặt Thẩm Ngạn Thanh , cô theo bản năng liền ngửa mặt lên nhìn anh . Khuôn mặt anh bao phủ một tầng u ám cụp mắt nhìn cô .
Ánh nắng mặt trời chiếu rọi khiến cô hơi nheo mắt , tầm nhìn bị hạn hẹp . Dường như cảm nhận được điều đó nên Hà Cảnh Nghi đã nhích người sang bên trái một chút , che đi ánh nắng chói chang .
Trên trán cô lấm tấm mồ hôi , đôi môi đã nhợt nhạt không ít khiến anh nhất thời hoảng hồn ngồi xuống .
- Em ốm ở đâu sao ? Trán cũng đâu có nóng .
Anh gấp gáp đưa tay lên trán kiểm tra nhiệt độ giúp cô , thấy không có gì bất thường lại kiểm tra xem người cô có vết thương nào không .
Thẩm Ngạn Thanh lắc đầu .
- “ Em đau bụng , anh có tiền không ? Em muốn mượn một ít , đợi khi trở về em sẽ trả anh “ .
Anh tưởng cô đau bụng do ăn cây kem lúc nãy , lo lắng hỏi :
- Không phải cây kem lúc nãy có vấn đề rồi chứ ? Đi chúng ta cùng đến bệnh viện .
Hà Cảnh Nghi kéo Thẩm Ngạn Thanh đứng dậy , cô còn chưa kịp nói chuyện , bụng liền truyền đến từng cơn đau khiến cô toát ra mồ hôi lạnh .
Anh thấy cô không đi nổi trực tiếp bế bổng cô lên , nhẹ nhàng mà tiến tới chỗ xe .
Thẩm Ngạn Thanh giật mình , vùng vẫy đòi xuống .
- “ Thật ra . . . cũng không đến nỗi nghiêm trọng như vậy đâu , anh mau thả em xuống đi “
- Đã đau đến mức này rồi mà còn nói không nghiêm trọng .
- “ Em . . . Em chỉ là đến . . . tháng thôi “ . Vành tai cô đỏ ửng , ngại ngùng không biết nên giấu mặt vào đâu .
Mãi lúc sau giọng nói lí nhí phát ra :
- Cho nên . . . anh cho em mượn chút tiền được không .
Hà Cảnh Nghi đột nhiên hiểu ra , không biết nên làm gì nên có chút khựng lại nhưng bộ dạng vẫn kiên quyết đặt cô vào trong xe .
Dù gì cũng là đàn ông con trai lần đầu nghe thấy chuyện này nên nhất thời không thể phản ứng kịp là chuyện đương nhiên .
- “ Như vậy sẽ làm bẩn xe của anh “ . Thẩm Ngạn Thanh cúi đầu nói , thật ra cứ để cô ở bên ngoài là được rồi .
Hà Cảnh Nghi cởi chiếc áo vest của mình ra , đặt nó lên đùi của cô . Anh khẽ cười , đưa tay xoa xoa đầu cô :
- Ngoan . Không bẩn chút nào hết , một chút cũng không . Em ngồi đây đợi anh một lát nhé .
Không hiểu sao lời nói của anh luôn khiến cô cảm thấy rất chân thật , không phải là kiểu nịnh nọt để có ấn tượng tốt mà là kiểu bản chất vốn có vậy .
Cô còn chưa kịp hỏi Hà Cảnh Nghi muốn đi đâu thì anh đã đi xa khỏi tầm mắt của cô .
Ôi trời ! Sao hành động của anh lại dịu dàng đến vậy , dịu dàng đến nỗi xương cốt của Thẩm Ngạn Thanh đều muốn mềm nhũn hết ra .
Cô ôm trái tim đập mạnh của mình , nhiệt độ trong người tăng lên không ít .
Lúc Hà Cảnh Nghi trở về trên tay đã xách một túi đồ , cả người anh mồ hôi nhễ nhại .
- Này , cho em .
Thẩm Ngạn Thanh tò mò nhận lấy , khi mở ra xem , thứ bên trong khiến cô há hốc mồm . Ấy vậy mà bên trong có một bộ quần áo mới toanh cùng với một đống băng vệ sinh . . . còn có cả thuốc giảm đau .
Updated 33 Episodes
Comments