Bà ta vẫn luôn gây khó dễ cho anh thì thôi , đến bây giờ cả cô cũng không tha thì đừng hòng anh nể mặt mũi . Nếu không phải vì vụ việc năm xưa thì ông cụ Hà đã lập tức cho mẹ con nhà họ dọn khỏi đây rồi .
- “ Không phải thằng bé đã nói là do nó hay sao ? Hơn nữa tầm giờ này cũng vẫn chưa muộn , em sốt sắng cái gì “ . Viên Hân từ phòng bếp đi ra , nhịn không được trách mắng bà ta mấy câu .
Đến người làm mẹ như bà còn chưa lên tiếng thì bà ta có phải là nên kiềm chế lại cái miệng của mình hay không ?
Giai Tuệ đồng loạt bị chĩa mũi nhọn nên cũng chẳng thể làm gì được , bà ta biết là mình đã sai nên im bặt .
- “ Mau giải tán hết đi , nếu hai đứa đến rồi thì mau dùng cơm sớm . Tránh khi ăn xong thì trời quá muộn , đi đường thật sự rất nguy hiểm “ . Hà Trường Văn cảm thấy rất ầm ĩ , đều là người trong nhà với nhau nhưng cứ thích gây sự là sao ?
Lúc cả nhà đều ngồi vào bàn ăn Hà Gia Vận không biết từ đâu trở về , bên cạnh còn có thêm một cô gái . Hai người họ trông khá thân thiết , cả hai cùng đi đến rồi ngồi xuống bàn với mọi người .
- “ Hạ Ân cháu tới rồi sao ? “ . Mặt mày Giai Tuệ từ nhăn nhó rạng rỡ hơn hẳn .
Thẩm Ngạn Thanh cũng chú ý đến cô ấy , thoạt đầu nhìn trông có chút quen mắt . Ngẫm lại mới nhớ thì ra là con của tiệm đá quý mà mẹ cô thường hay mua .
- “ Vâng , cháu có mang ít quà mong mọi người sẽ nhận “ . Dáng vẻ Hạ Ân dịu dàng rất ra dáng một người được giáo dục tốt .
Nhìn vẻ mặt của bà ta chứng tỏ rất thích thú với Hạ Ân .
Trong khi mọi người nói chuyện giúp việc đã bưng chén cơm đặt trước mặt Hạ Ân và Hà Gia Vận . Nhà họ Hà vì có nhiều người cùng sinh sống nên giúp việc nhiều hơn biệt thự của Hà Cảnh Nghi . Bọn họ xếp thành một dàn chờ khi ai cần gì sẽ giúp họ lấy thêm , dáng vẻ tác phong nhanh nhẹn .
Giai Tuệ nhân cơ hội Hà Cảnh nghi ở đây , lo lắng đến chuyện hiếm khi anh về nhà họ Hà nên đã nhanh chóng tranh thủ bữa cơm này mà muốn hưởng chút quyền lợi . Vả lại bà ta cũng thầm nghĩ nếu có mặt người ngoài ở đây thì chắc chắn anh sẽ nể mặt mình vài phần .
- “ Cảnh Nghi công ty dạo này thế nào rồi ? Thím nghe người ta nói cháu bận tối mắt tối mũi vào , bây giờ lấy vợ rồi ít nhiều cũng nên dành thời gian bên vợ mình “ .
Bà ta quả thật là da mặt dày , vừa mới lời qua tiếng lại bây giờ đã một bộ mặt quan tâm . Vừa dùng cơm vừa như tiện thể hỏi han vài câu .
Hà Cảnh Nghi vẻ mặt thờ ơ như có như không trả lời :
- Cháu tự biết cân nhắc thời gian .
- “ Hay là thử để Gia Vận lên tiếp quản chức vụ thư kí , tiện thể nếu cháu có gì bận thì thằng bé sẽ đảm đương giúp . Là người nhà với nhau sẽ yên tâm hơn .“ . Giai Tuệ một bên lo lắng thay anh , một bên ra vẻ vô tư gợi ý .
Hà Cảnh Nghi ánh mắt trở nên gắt gao , sao anh không biết chút tâm tư này của bà ta . Anh lạnh lẽo nói :
- Chức vụ nhân viên bình thường sợ cậu ta còn chưa tiếp quản được huống chi là chức thư kí này , cháu cảm thấy người của cháu đang làm rất tốt .
Giai Tuệ không nhịn được buông đũa xuống , giọng không còn bình tĩnh như ban nãy .
- “ Thím cũng đâu bắt ép cháu cho nhường cho nó chức giám đốc , chỉ mỗi chức vụ thư kí thôi mà cũng không được hay sao ? “ .
Bà ta khi nói ra câu này không cảm thấy bản thân vô lí hết sức sao ? Giai Tuệ ra vẻ không phục tiếp tục hỏi .
- Cháu nói xem chức thư kí đó thì cần làm gì chứ ?
- Cần làm gì sao ? Biết tiếng anh , tiếng Pháp , tiếng Nhật . . . bây giờ tiếng anh của cậu ta còn chưa lưu loát . Dì nói xem thì làm chức thư kí kiểu gì .
Giai Tuệ càng ngày càng tự chuốc lấy nhục cho mình , nhưng bà ta vẫn không để ý . Sự tham lam đã che mờ mắt bà ta .
- “ Thím Tuệ , nếu như ai cũng có thể vào tuỳ tiện như vậy , không cần phải xét đến thực lực thì có phải thế giới này loạn rồi không . Có biết bao người đang không ngừng cố gắng để có vị trí phù hợp cho mình , chúng ta đều là những người có học thức cao thì càng phải làm gương . Cháu nghĩ thím đang làm khó anh ấy “. Thẩm Ngạn Thanh cười như không cười với bà ta .
Giai Tuệ vốn dĩ đã không ưa cô khi thấy Thẩm Ngạn Thanh lên tiếng thì tức giận trừng mắt .
- Cô thì biết gì mà nói chứ ?
- “ Cháu biết không nhiều nhưng đủ để sau này tiếp quản công ty ba cháu “ .
Chỉ vài ba câu nói của cô đã khiến Giai Tuệ thoáng đỏ mặt vì nhục nhã . Cô nói như vậy không phải đang phủ định lời nói của bà ta hay sao ?
- “ Đến cả một đứa trẻ còn hiểu chuyện hơn em , đến bữa cơm cũng không thể tha cho mọi người ăn ngon miệng được hay sao ? “ . Hà Trường Văn nghiêm nghị đập bàn đứng dậy .
Giai Tuệ cảm thấy bản thân bà ta không hề sai , mưu cầu một chút chẳng lẽ không được . Bà ta cũng chỉ là vì Hà Gia Vận , người làm mẹ ai muốn con mình chịu thiệt thòi . Giai Tuệ uất ức lôi chuyện năm xưa để bản thân được đồng cảm .
- Anh quên chuyện trước kia rồi sao ? nếu không vì cứu anh thì anh ấy cũng không ra đi như vậy .
Hà Trường Văn nghe câu này cả người như bất động , trên mặt không có biểu tình gì .
Updated 33 Episodes
Comments