_ Ba tìm con?
_ Nguyệt Nguyệt, ba muốn con không được qua lại với những người khác, đặc biệt là Bạch Vãn Di. Cô ta là người thế nào, gần đây ba tra ra được, con không được giao du với người ở thế giới ngầm.
_ Ba, Di Di là bạn thân của con, cô ấy không phải người xấu, ba không thể ngăn cản bọn con.
Bốp.
Sự tức giận của Hàn Quốc Khiêm không khiến cho Hàn Thiên Nguyệt phải chùn bước. Tất cả các điều kiện quá đáng cô đều có thể thực hiện, nhưng cấm cản cô không được qua lại với Bạch Vãn Di là không thể được.
Hàn Quốc Khiêm nhìn Hàn Thiên Nguyệt kiên quyết như vậy, ông không những không động lòng mà còn nhẫn tâm tuyên bố:
_ Nguyệt Nguyệt, ba đã tìm cho con một người bạn, con đừng qua lại với Bạch Vãn Di, sau này người bạn này sẽ là bạn thân của con.
_ Ba, ba bắt con làm hết chuyện này đến chuyện khác, con nhịn con làm cho ba. Nhưng bây giờ đến bạn bè của con mà ba cũng muốn quản, ba có còn thương con không?
_ Nếu ba không thương con thì làm gì con được đứng ở đây, ngồi lên vị trí chủ tịch cao cao tại thượng kia?
Hàn Thiên Nguyệt bật cười, cười cho sự yêu thương của Hàn Quốc Khiêm, cô nghẹn ngào, cố gắng kiềm chế nước mắt để nói ra tất cả:
_ Ba thương con? Ba thương con sao? Thương đến mức dùng con vào việc gì, ba còn nhớ không? Lừa con học kinh doanh, lừa con đi du học, lừa con làm giám đốc hai năm rồi sẽ trả tự do cho con. Lừa con làm chủ tịch, nhưng cổ phần vốn có của một người chủ tịch con đã có sao? Con là con người, là con gái do mẹ đứt ruột đẻ ra, không phải con rối bằng giấy, để ba muốn làm gì thì làm!
_ Con im ngay cho ba!
_ Ba sợ sao? Ba sợ tội ác của ba bị mẹ biết sao? Mẹ con ở trên trời dõi theo hai chúng ta, mẹ biết tất cả những gì ba làm, kể cả chuyện ba đã quá đáng như thế nào với con. Chỉ có chuyện, mẹ bị ba sát hại là mẹ không biết thôi! Mẹ chết thảm thế nào, mấy năm qua chắc ba cũng không quên?
**Nhớ lại...
_ Nguyệt Nguyệt, mày mau nhìn đi, mẹ mày đang nằm dưới đó, rồi sẽ bay lên trời, dõi theo chúng ta.
_ Ba, sao ba lại làm vậy với mẹ? Sao ba lại giết mẹ? Con không muốn nhìn, không muốn nhìn đâu mà!
_ Nhìn đi, mày phải nhìn cho kĩ vào, mẹ mày là do tao đẩy xuống, lăn từ tầng hai xuống. Bà ấy la hét, bà ấy đau đớn, cảm giác này thật sự rất sảng khoái.
_ Ba điên rồi, có ai không, ba tôi điên rồi, mau đến cứu mẹ tôi đi mà...aaa
_ Cái tát đó đau lắm, đau đến nỗi tôi không bao giờ quên được! Ông nhẫn tâm đẩy mẹ xuống lầu, bắt tôi phải nhìn cảnh máu me đầy ám ảnh đó, khi tôi chỉ mới mười sáu tuổi. Ông điên đến nỗi bản thân còn không biết mình đã làm điều đó!
Bốp.
_ Mày có im hay không?
_ Ba đánh chết tôi đi! Tôi chịu cái cảnh này quá đủ rồi, ông đánh chết tôi để tôi đi với mẹ đi!
_ Mày nghĩ mày sẽ được chết dễ dàng vậy sao? Mày đừng quên, nếu mày biến mất khỏi tao, thì mẹ mày cho dù có chết thì cũng không được yên thân đâu! Xương cốt của mẹ mày, tao không chắc sẽ giữ nguyên như vậy!
_ Ông...
Hàn Thiên Nguyệt uất ức nhìn Hàn Quốc Khiêm, ông ta có bệnh thần kinh thật sao? Những chuyện như vậy mà cũng dám nói ra, còn uy hiếp cô một cách khốn nạn như vậy! Hàn Thiên Nguyệt nén đau thương, quay người rời khỏi con thú đội lốt người này! Cô không thể chết, còn phải sống tốt hơn nữa, bởi vì cô phải sống luôn cuộc đời của mẹ mình.
...
_ Cắt, chuyển cảnh, nam phụ chuẩn bị cảnh tiếp theo đi!
Đoàn phim bận rộn, bộ phim sắp đến hồi kết, tất cả đều ráo riết chạy đua với thời gian, không ai có thể nghỉ ngơi quá lâu.
Cao Khải Phong im lặng ngồi dặm lại phấn, ánh mắt dán chặt vào một thứ gì đó hay ho. Bất ngờ một giọng nói vang lên từ phía sau, khiến anh thoát khỏi mớ suy nghĩ trong đầu:
_ Phong, buổi tiệc sắp tới của Hàn gia, anh đưa em theo nha? Chúng ta làm bạn đi dự, có được không?
_ Xin lỗi, tôi có người đi cùng rồi!
_ Không sao, anh cho em theo luôn cũng được, sẽ không làm phiền anh và bạn của anh.
Cao Khải Phong không đáp lời, khiến cho Địch Trác Lệ có chút không vui. Cô ta nhìn thợ trang điểm, cô ta hiểu ý liền rời đi mất, trong phòng chỉ còn lại Cao Khải Phong và Địch Trác Lệ. Cô ta ngồi xuống cạnh anh, kiên nhẫn lên tiếng:
_ Phong, hay là anh đưa em đến thôi, em tự chơi một mình, không làm phiền hai người.
_ Cô không có thiệp mời sao? Có thì tự mà đi, tôi không rảnh đi cùng cô.
_ Phong, anh đừng có như vậy mà, trước kia anh đâu có lạnh lùng với em như vậy! Có phải, anh có người khác rồi không?
_ Địch Trác Lệ, người khác là khác thế nào? Tôi với cô không có yêu nhau, có người khác mà cô nói không đúng với trường hợp này! Đừng có níu tay níu chân nữa, không thấy phản cảm sao?
Địch Trác Lệ mở to mắt nhìn Cao Khải Phong, qua một lúc liền ngấn lệ, khóc nức nở:
_ Phong, anh không được lớn tiếng với em, anh như vậy em thấy không quen. Phong, anh đừng bỏ mặc em mà, em yêu anh như vậy, tại sao anh lại không nhận ra chứ?
_ Không phải là không nhận ra, vấn đề là chúng ta không hợp nhau, tôi càng không thể thích cô.
_ Tại sao?
_ Tôi có người mình thích rồi! Cô an phận thủ thường thì sẽ không có cái drama nào hết, còn không, mọi người đều sẽ chú ý đến chúng ta.
Cao Khải Phong quay lưng rời đi, không thèm nhìn xem cảm nhận của Địch Trác Lệ như thế nào! Hai tay cô ta nắm chặt, ánh mắt khát máu khiến người khác phải khiếp sợ, giọng nói quỷ dị vang lên:
_ Cao Khải Phong, em không tin mình không thể khiến anh rung động, cho dù cái giá phải đổi là gì, em cũng muốn thử một lần! Đợi đi, em nhất định sẽ nắm được thóp của anh, rồi anh sẽ là của em, nhanh thôi anh yêu.
Updated 20 Episodes
Comments
Nguyễn Duy Khang
uống thuốc ngủ đi má 🙂🙂🙂
2023-11-22
1
Nguyễn Duy Khang
chức vụ chỉ là cái danh hiệu thôi, còn tình thương, thấu hiểu, đồng cảm ông có không
2023-11-22
1
Nguyễn Duy Khang
cổ hủ, gia trưởng 🙂🙂🙂 không hiểu sao ông leo lên ghế chủ tịch ngồi được cũng hay
2023-11-22
1