Vượt Ải Yêu Thương: Điên Cuồng Yêu Em
Ở vũ trụ này, đôi khi hạnh phúc lớn nhất đối với một số người, chính là sống đúng với tính cách của mình. Bởi vì tạo hóa sinh ra ta, nhưng không cho ta quyền chọn lựa môi trường sống, với giới tính thì càng không.
Tạo hóa không sai, con người không sai, chỉ có không sống đúng với chính mình mới sai!
...----------------...
Nơi đô thị xô bồ ngập sắc đèn màu, Đàm Thư Nghi một mình lê bước trên bờ kè bên bến sông thành phố, cảm nhận bầu không khí trong lành của mùa thu với những cơn gió mát nhẹ nhàng tạt qua.
Hôm nay, là ngày đầu tiên cô tới thành phố K hoa lệ này để thực hành chương trình đại học, để làm hành trang trước khi bước ra bươn chải với đời.
Đàm Thư Nghi vốn là thiên kim tiểu thư của Đàm gia ở thành phố J, nhưng vì ở đó môi trường học không tốt bằng nơi này, nên ba mẹ cô đành cho con gái xa nhà hơn ba năm, vừa để rèn luyện bản thân, vừa học.
Để giúp cô hòa nhập với bạn bè đồng trang lứa, chuyện Đàm Thư Nghi là thiên kim cũng sẽ được giấu kín.
Vì mới tới, chưa quen được người bạn nào thân thiết, nên cô đành đi dạo một mình. Quanh quẩn một lúc, tới khi định trở về ký túc xá, thì Đàm Thư Nghi lại quên đường.
Đang loay hoay mở bản đồ trên điện thoại để tìm đường về, thì có hai tên đàn ông với vẻ mặt chẳng được đàng hoàng đi tới.
Họ nhìn cô một lượt từ dưới chân lên tận mặt, chiếc váy ngắn củn cỡn để lộ đôi chân trắng ngần, khiến bọn chúng nảy sinh tâm ý xấu xa. Chưa kể đến gương mặt khả ái, đáng yêu của Đàm Thư Nghi càng làm chúng không thể nào từ bỏ ý định ve vãn.
"Em gái, đi chơi muộn vậy? Có cần bọn anh đưa về dùm không?" Một trong số hai tên đó lên tiếng.
Đàm Thư Nghi lúc bấy giờ mới để ý tới bọn họ, cũng đoán được người này tâm tính chắc chắn xấu xa, nhưng cô vẫn bình tĩnh trả lời:
"Cảm ơn! Nhưng tôi có bạn tới đón rồi." Nói xong, cô liền nhanh chân bước đi, mặc dù vẫn chưa tìm được đường.
Thấy cô bỏ đi, hai gã đàn ông lại nhìn xung quanh, đến khi xác định khá vắng vẻ, thì liền âm thầm bám theo sau.
Đến chỗ vắng, bọn chúng lập tức giở trò, vây quanh Đàm Thư Nghi không cho cô đi.
"Các người làm gì vậy? Phiền tránh đường cho."
"Em gái đừng sợ, bọn anh chỉ muốn làm quen với em một chút thôi à. Chà, tay đẹp thế này, cho anh nắm một cái đã." Vừa nói, hắn vừa bắt lấy bàn tay của cô.
Tên còn lại, thì đưa tay muốn sờ má Đàm Thư Nghi, khiến cô bắt đầu hoảng sợ.
"Tránh ra đi. Có ai không, cứu tôi với."
Cô vừa cất tiếng kêu cứu, một trong hai tên đàn ông liền lao tới, muốn giở trò sàm sở giữa thanh thiên bạch nhật.
Nhưng sự tình đã không diễn ra như ý muốn, vì có ai đó vừa nắm lấy bả vai hắn ta, dứt khoát kéo ngược trở ra.
"Ai đó?" Hắn bực tức hô lên.
Thì phía Đàm Thư Nghi đã có một cô gái với vẻ ngoài cá tính, mạnh mẽ, hiên ngang đứng chắn đằng trước.
"Con nhỏ này, ở đâu ra vậy?"
Cô gái không đáp, chỉ khẽ cất lời với Đàm Thư Nghi:
"Đi trước đi."
"Còn chị thì sao?"
"Đương nhiên là cản chúng, cho cô chạy rồi. Nhanh đi."
"Không được đâu, lỡ chị gặp chuyện gì rồi sao?"
Cô nói một câu, Đàm Thư Nghi đáp một câu. Cuối cùng người mất kiên nhẫn, là hai tên đàn ông.
"Mày một đứa, tao một đứa. Lên!" Nói xong, bọn chúng liền lao tới.
Nhưng sau đó, không phải cảnh tượng nam bắt nạt nữ, mà lại hai tên xấu xa đó, lần lượt bị cô gái cá tính kia dạy cho một trận.
"Nó dữ quá, chạy đi."
Sau câu nói bộc lộ sự kiêng dè trên, là hình dáng co chân bỏ chạy của hai tên đàn ông đê tiện.
Đàm Thư Nghi được giải nguy thành công, không mất một sợi tóc. Lúc này, cô đang giương ánh mắt hết sức trầm trồ nhìn cô gái như vị anh hùng ấy, rồi bất ngờ cất lời khen ngợi:
"Chị giỏi thật!"
"Mà chị biết võ, sao lúc này còn kêu em chạy làm gì?"
Mới câu trước nghe được, sang câu sau Đàm Thư Nghi liền khiến đối phương phải quay mặt lại nhìn cô.
Bỗng dưng, khi chợt nhìn thấy gương mặt xinh đẹp, mỹ miều mà đáng yêu vô đối của Đàm Thư Nghi, lại làm cô bất giác cảm thấy xuyến xao. Đôi đồng tử long lanh, sáng như vì sao cứ hồn nhiên chớp chớp, khiến con tim cô vô thức phản ứng lạ thường.
Dù đã có thiện cảm ngay từ lần đầu tiên, nhưng cô vẫn trưng ra đôi mắt vô cảm và nét mặt lạnh lùng.
"Muộn rồi, về nhà đi!"
Nói xong, cô liền quay lưng đi.
Đàm Thư Nghi lúc đó chỉ biết ngơ ngác nhìn theo, mãi tới khi khoảng cách giữa cả hai đã khá xa, cô mới nhớ ra vẫn chưa hỏi tên đối phương, nên lại vội vàng đuổi theo.
"Chị ơi, chờ em với! Em còn chưa biết tên chị là gì mà?" Đàm Thư Nghi vừa gọi, vừa nhanh chóng chạy theo.
Kết quả lại vấp phải dây giầy, sảy chân mất đà mà lao về phía trước.
"A a a...."
Tiếng hét thất thanh của Đàm Thư Nghi, lập tức thu hút người phía trước. Lúc cô đinh ninh chắc rằng quả tiếp đất bằng thân này sẽ cực kỳ đau, thì cô gái ấy đã kịp thời lao tới, ra tay giải cứu thêm một lần.
Chờ mãi, nhưng không thấy cú va đập hay một cảm giác đau nào, Đàm Thư Nghi mới tò mò mở mắt ra, thì phát hiện bản thân đang ở trong lòng một cô gái, điều đáng kinh ngạc hơn là hai tay cô còn đang đặt trên "cặp loa" của đối phương.
Giây phút ấy, trái tim Đàm Thư Nghi bất giác đập mạnh. Một hiện tượng lạ lẫm trước nay chưa từng có, nó giống như rung động khi yêu...
Không thể nào không thể nào, Đàm Thư Nghi cô đường đường là một thiếu nữ, sao có thể rung đụng với người cùng giới được chứ?
Không thể nào, chắc chắn là do cô bị ngã tới đầu óc quây cuồng rồi.
"Sờ đủ chưa?"
* Đây là lần đầu tiên Y viết về thể loại Bách hợp, vẫn còn rất nhiều điều thiếu sót, còn có thể sai, nên hy vọng mọi người có thể cho Y góp ý nhẹ nhàng nếu cảm thấy có chi tiết nào không đúng. Y sẽ tiếp thu và sửa chữa! ❤
Mọi người nhớ like và theo dõi truyện, ủng hộ Y nhé!
Updated 49 Episodes
Comments
Anonymous
good
2024-11-06
0
Vũ Trạch Thạch Anh
bạn nói rấtttttttttt đúng
2024-07-08
1
han
mỗi lần đọc tiểu thuyết của bà này đều rất cuốnn nhâ/Tongue//Tongue//Tongue/
2024-05-13
0