Sở cảnh sát đột nhiên nhận được bưu phẩm, còn là bưu phẩm rất lớn từ trước đến giờ..sáng sớm nó đã được đặt ở trước cổng. Ai nấy đều hoang mang..
Có khi nào là bom nguyên tử? Bom, thì nhiêu đây nổ tung cả thành phố còn được.
Đến khi mở ra, đồng loạt đều tá hỏa kinh ngạc..không phải bom, là Nhật Minh! Dây quấn người anh ta y như đòn bánh tét vậy, khắp người đều bầm tím, xem ra anh ta "được dạy dỗ" rất đàng hoàng.
Rõ ràng, cảnh sát huy động toàn lực lượng cũng không truy ra, vậy mà thoáng một cái, anh ta đã tới nộp mạng. Lệ Quân cảm thấy có gì đó không đúng, bị trói thế này đâu thể nào anh ta tự đi đến được..Phải có người đóng gói mang đến, nhưng là ai?
Từng nghe nói đến nhóm người hành hiệp trượng nghĩa, nhưng việc làm của họ cũng được xếp vào hành vi phạm tội. Tuy vậy, sau khi về nước đến giờ, Lệ Quân chưa bao giờ chạm mặt.
Xin phép được gặp riêng, Lệ Quân qua tấm kính chắn bên ngoài, quan sát Nhật Minh một chút. Lạ thật, không chút âu lo hay bàng hoàng, anh ta điềm tĩnh đến lại, nhìn anh ta thế này không nghĩ anh ta có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào. Rợn người nhất là khi nghe anh ta thuật lại hành vi một cách bình thản, tỉ mỉ chi tiết, có đánh chết Lệ Quân cũng không tin anh ta nhẫn tâm như thế. Ắt hẳn, Hiểu Di đã đau đớn, tuyệt vọng nhường nào khi bị chính người mình yêu giết hại, rồi còn trông thấy nét mặt hả hê, đắc ý của anh ta..từ từ cho đến khi không chống cự được nữa.
Cảnh sát cũng đã tìm thấy tại nơi Nhật Minh ở, một chiếc áo len màu đỏ, sợi dây thắt lưng và rất nhiều lọ sơn móng từ các nhãn hàng khác nhau. Tất cả đều trùng khớp, bằng chứng quá rõ ràng, anh ta có chối cũng không được..Có điều, từ hành vi mất kiểm soát của anh ta cho thấy có dấu hiệu của người mắc hội chứng thích bạo hành. Những người mắc chứng này thường có sở thích kỳ quặc khác người, sở thích này là một chất xúc tác, thúc đẩy "thích bạo hành" lên cao. Đã là thích bạo hành người khác, nếu trong một thời gian nhất định, không có ai để xả, rất khó nói, có hành hạ chính mình hay không.
Thay vì tò mò điều này, Lệ Quân lại muốn tìm hiểu một vấn đề khác hơn..Nhân lúc không có ai, Lệ Quân đẩy cửa đi vào bên trong.
"Anh có biết gì về người đã tấn công anh và đưa anh đến sở cảnh sát?!"
Từ cúi mặt, Nhật Minh lập tức ngẩng lên: "Đừng tốn công vô ích, tôi không biết gì cả.."
Về nhóm người hành hung mình, Nhật Minh có nghe Tính Phong hỏi qua, nhưng ngoài hai từ "Không biết" thì anh ta chẳng nói gì.
Chẳng qua anh ta không muốn tiết lộ mà thôi.. cuộc đời anh ta tới đây coi như chấm hết thì việc khai báo được khoan hồng một hay hai năm có ý nghĩa gì đâu..Anh ta có vẻ bất cần rồi. Nhẫn nại, Lệ Quân phải thật nhẫn nại với người này, năn nỉ khuyên ngăn ắt không có hiệu quả, Lệ Quân đành "chơi chiêu"..
"Anh suy nghĩ cho kỹ đi! Dù thế nào họ cũng là tội phạm, theo tôi được biết ngoài anh ra, thì trước đây họ hành hung rất nhiều người rồi, không phải sao? Anh không muốn cảnh sát bắt được họ à?!"
Nghĩ lại, Nhật Minh cảm thấy Lệ Quân nói không sai..Bản thân anh ta tù tội, bị dìm xuống nước thì anh ta cũng phải bắt bọn họ chết đuối cùng…
"Tôi thực sự không biết họ là ai, chỉ biết họ có ba người, một người trong số họ dùng phi tiêu rất thành thạo!!"
Ngoài giọng nói vừa quen vừa lạ ra, Nhật Minh không hề có căn cứ khẳng định người đó là Phương Tiểu Du cả, cho nên anh ta chỉ tiết lộ bấy nhiêu.
Lúc trở ra, Lệ Quân nghe mọi người bàn về việc sẽ mừng "phá án thành công" ở đâu. Gì chứ, Nhật Minh có phải chính tay cảnh sát bắt đâu..mặc dù, Lệ Quân đã tra ra hung thủ, nhưng lại để chậm hơn một bước. Bị người khác phỏng tay trên như vậy, Lệ Quân đâu can tâm, càng không có tâm trạng tiệc tùng. Định là nhân lúc mọi người không để ý mà luồn đi, ai dè, bị Trúc Loan gọi lại.
"Lệ Quân! Cô thấy.."
Trúc Loan còn chưa nói hết ý, liền bị Lệ Quân từ chối thẳng thừng.
"Xin lỗi! Tôi không có hứng thú!"
Ấy vậy mà, đêm đó Lệ Quân đến KingDom..Quán bar vừa có rượu vừa có cả bia phóng phi tiêu thì chỉ có nơi này. Thay vì uống rượu, Lệ Quân muốn chơi thử phi tiêu..tiện thể quan sát một chút. Thế là bất kể ai đi lướt qua, Lệ Quân đều liếc nhìn, lại chú ý hơn vào những người phóng phi tiêu gần đó. Ở đây loại người gì cũng có, thậm chí là đa dạng giới tính.
Chết thật! Thông tin mà Nhật Minh tiết lộ lại quá bao quát rồi, người biết chơi phi tiêu thì khắp thành phố có đầy…Biết ai là ai. Nhưng nói người chơi giỏi thì..Liệu kẻ tình nghi là ai trong số những người ở đây?
Chơi xong rồi cũng không phát hiện điểm nào đáng ngờ, Lệ Quân đành đi dạo một vòng tham quan. Định là đi tới quầy lấy một ly rượu, ai ngờ bắt gặp một bóng người khá quen, vẫn là thân hình nhỏ nhắn đó, gương mặt trầm ngâm, ăn mặc giản dị với bộ suit quần ngắn, trong đám đông lại không lẫn đi đâu được..Tim Lệ Quân như đánh trống, vừa mừng rỡ như gặp lại người bạn cũ sau nhiều năm xa cách, lại vừa kinh ngạc.
"Sao chị lại ở đây?"
Trước đó Lệ Quân còn nghĩ Tiểu Du không thích chỗ đông người. Vậy việc Tiểu Du xuất hiện ở đây..giải thích làm sao? Đây đâu phải chỗ dành cho người hướng nội. Chẳng lẽ Lệ Quân phân tích sai?
Còn đang đợi Tiểu Du giải đáp thắc mắc, thì có tiếng nhân viên gọi "Chị chủ" phía đằng kia. Thế nên, Tiểu Du phớt lờ luôn Lệ Quân..liền đi lướt qua.
Mà khoan đã "Chị chủ" ư!?
Tay Lệ Quân tự vỗ trán một cái..đúng là ngốc hết thuốc chữa..Từng tìm hiểu rồi, Tiểu Du quản lý bar kia mà.. Tự dưng gặp Tiểu Du vui mừng quá độ, mà Lệ Quân tạm thời quên bén đi mất..
Hóa ra, người hướng nội kinh doanh bar.. cũng có cái hay đấy..khi quẩy cũng theo kiểu hướng nội.. Thật thú vị!
Kể ra, Lệ Quân còn mường tượng đến điệu bộ lắc lư với nhạc của Tiểu Du..cử chỉ uyển chuyển mềm mại..tựa hồ tập dưỡng sinh..Lệ Quân thầm bật cười phấn khích.
Nói thật, Lệ Quân từng gặp qua rất nhiều kiểu người, nhưng kiểu như Tiểu Du thì là lần đầu tiếp xúc..Có vẻ cái gì khó chinh phục, càng thử thách thì Lệ Quân càng có hứng thú.
Định theo Tiểu Du qua bàn bên kia chào hỏi, thấy có cả Phương Dật Tổng, mấy khi gặp được chủ tịch Sunie đâu, nhưng mà Lệ Quân bị Gia Khánh chặn lại.
"Chị Du không thích nói chuyện với người lạ.."
"Tôi đâu có lạ đâu..tôi nói chuyện với chị ấy rồi mà.."
Giọng điệu y như sắp ăn vạ đến nơi nhưng mặc Lệ Quân nói gì, Gia Khánh nằng nặc dang tay ra không để Lệ Quân tiến thêm một bước nào.
Bất quá, Lệ Quân ngồi ở quầy rượu.. vừa uống rượu vừa tán gẫu với nhân viên pha chế.
Công việc thôi, chứ Lệ Quân thực chẳng có nhã hứng bắt chuyện với ai, có thể hôm nay nói chuyện cởi mở, ngày mai lại khép nép không nhớ gì. Nhưng không biết là bàn luận về việc gì, hai người nói nói cười cười có vẻ rất hào hứng..
Đương nhiên, Lệ Quân không quên đề cập đến Tiểu Du..
"Chị chủ của cô..có chơi phi tiêu không?"
"Chị ấy không chơi gì cả..thi thoảng chị ấy mới tới đây thôi.."
"Vậy sao?"
Vừa nói, Lệ Quân vừa ngó về phía Tiểu Du ở xa..thì phát hiện nãy giờ ánh mắt Phương Dật Tổng đánh vào mình một cách kỳ lạ. Giống như muốn nói "Tao ghim mày rồi đó!"..Mà không rõ hai người họ nói gì với nhau, trông Phương Dật Tổng không được hồ hởi cho lắm..
Ra về, Thẩm Lệ Quân liền gọi đến phòng dân sự sở cảnh sát: "Gửi cho tôi thông tin về Phương Tiểu Du, tất tần tật từ nhỏ cho đến lớn, không được bỏ sót .."
Updated 67 Episodes
Comments