Thời tiết dạo này hanh khô, khiến lòng người cũng oi bức khó chịu không kém.
Tâm trạng Lệ Quân gần đây cũng tệ hẳn đi..nhất là khi xem xong tin nhắn: "Tiếp cận Phương Tiểu Du!"
Lệ Quân tức tối đến mức chửi thề: "Mẹ nó! Có lộn không, bảo mình điều tra Tam Miêu cho đã, giờ kêu tiếp cận Tiểu Du! Để làm gì chứ?!"
Định nhắn đi trả lời với nội dung như vậy, nhưng Lệ Quân lại tiếp tục nhận được bức ảnh của Lâm Quỳnh Giao.
Đây gọi là hâm dọa. Lệ Quân không thể không tuân thủ.
Lệ Quân leo lên xe, phải thở hắt ra rất nhiều lần mới trấn tĩnh được tâm trạng.
Cho đến lúc chiếc xe chợt dừng lại, là ở trước cổng biệt thự Vân Mộng.
Nhắc mới nhớ, lời hẹn vào cuối tuần, đã qua hai cái cuối tuần rồi, Tiểu Du xem xong còn không có lời hồi đáp.
Đoạn, Lệ Quân giơ tay bấm chuông cửa, cứ lưỡng lự mãi..giơ lên rồi lại bỏ xuống..Lúc nản chí định quay lưng, thì nghe tiếng cửa mở..
Là Mỹ Tuệ!
"Chị Du mời cô vào ăn cơm!"
"Thật sao? Trùng hợp, tôi cũng đang đói!"
Gương mặt vốn trùng xuống của Lệ Quân bỗng rạng rỡ hẳn lên.. Vừa hay nhắc tới đồ ăn, là bụng kêu ồm ộp, hơn nữa được cho vào nhà với Lệ Quân đã là một ân huệ..Dĩ nhiên, Lệ Quân không thể từ chối. Thế là, không đợi Mỹ Tuệ nhường đường, Lệ Quân nhanh nhảu chen luôn qua cánh cổng đang mở hờ, thoăn thoắt đi vào trong.
"Hi! Chào chị!"
Không hiểu thế lực nào đó, khiến Lệ Quân mỗi lần gặp Tiểu Du.. môi lại cong cười một cách vô thức.. Ngay cả khi biểu tình không tốt, chỉ cần trong đầu lóe lên hình ảnh Tiểu Du..Lệ Quân tức khắc trở nên thoải mái.
Tuy vậy, Tiểu Du vẫn không bận lòng tới sự hiện diện này, toàn tâm chỉ để ý đến mấy món ăn trên bàn. Mặc dù Lệ Quân được Mỹ Tuệ ấn xuống ngồi cạnh, kể cả Gia Khánh..hai người thay phiên nhau chăm sóc, người bới cơm chu đáo, kẻ gắp đồ ăn tận tình.
Sau khi gắp thức ăn cho Lệ Quân đầy chén, Mỹ Tuệ cười nói: "Cô ăn đi, đừng ngại! Cô là vị khách lạ đầu tiên đặt chân đến đây đó!"
Lệ Quân tò mò: "Bình thường không ai đến sao?!"
Không ai trả lời, chỉ nghe tiếng hắng giọng từ Tiểu Du thì ai nấy làm lơ.
Mà từ đầu đến giờ Tiểu Du vẫn luôn im lặng, ai nói chuyện mặc ai, ai làm gì cũng kệ, như kiểu dẫu trời có sập, toàn thân toát lên hai chữ bàng quan rõ ràng.
Lệ Quân lại bắt chuyện: "Mọi người hay ăn cơm cùng nhau như nhỉ?!
"Phải đó!"
Người Lệ Quân muốn nghe câu trả lời là Tiểu Du, vậy mà Mỹ Tuệ đã nhanh nhảu đáp.
Nhân lúc Lệ Quân hỏi tới, Mỹ Tuệ hào hứng giới thiệu ngay và liền: "Gà kho sả nghệ, canh chua cá điêu hồng, thịt ba chỉ rim nước mắm, măng xào tôm..Đều do chính tay chị Du nấu, ngon lắm! Ăn một lần đảm bảo ghiền!"
"Có ghiền luôn người nấu không?"
Nói xong, Lệ Quân lém lỉnh quay sang đá mắt Tiểu Du một cái..Mỹ Tuệ, Gia Khánh nhìn nhau cười tủm tỉm, y như thầm thủ thỉ : "Chắc phải đẩy thuyền thôi!"
Nhưng khi trông thấy nét mặt biến sắc của Tiểu Du..Cả hai liền giả vờ lơ đãng, quýnh quáng cho thức ăn vào miệng, nhai nuốt một cách đồng điệu.
"Còn cô thì sao!?" Gia Khánh hướng đến Lệ Quân vu vơ hỏi nhằm chuyển đề tài.
Tuyệt nhiên Lệ Quân có chút buồn bã: "Tôi toàn ăn mì gói, mua về tự bày ra ăn hoặc ra tiệm ăn thôi.."
Nghe vậy, Gia Khánh ân cần gắp thêm cho Lệ Quân miếng gà, còn là thịt đùi ngon nhất: "Rảnh rỗi cứ tới đây dùng cơm với tụi này.."
"Vậy tôi không khách sáo đâu nha!
Đón nhận một cách hào sảng, Lệ Quân cứ thế từ từ thưởng thức..Từ chối làm sao cái tâm ý tuyệt vời này, với lại tự tay Tiểu Du nấu..hảo còn gì bằng.
Nói Lệ Quân phải công nhận, món ăn tuy đơn giản thật, mùi vị không quá đậm đà, dường như được chế biến theo khẩu vị của Tiểu Du thì phải..Mỗi món bớt mặn đi một ít, không có vị mì chính quá nhiều, thậm chí là không cay, nhưng có vị thanh ngọt từ đường phèn, để Lệ Quân đánh giá chỉ cần một chữ thôi: "ngon!".
Có lẽ đây là bữa cơm ngon nhất từ trước đến giờ, bữa cơm mà có không khí gia đình như thế này ấy..Lệ Quân tưởng chừng chỉ có trong mơ.
Mà tự dưng được đối đãi tốt, liệu có âm mưu gì không? Ai nấy đều xoay như chong chóng..Cũng là Gia Khánh, cách đây mấy ngày còn hùng hồn ngăn cản, không để Lệ Quân tiếp xúc với Tiểu Du..và hôm nay cũng là Gia Khánh..cởi mở hơn, thâm tình hơn.
Gia Khánh khách sáo: "Cảm ơn cô, vì chuyện hôm trước đã giúp Mỹ Tuệ.."
À. Thì ra là chuyện này!
"Cũng không có gì!" Lệ Quân cười cười, nói bâng quơ, "Tôi chỉ muốn cùng ai đó bắn súng hoặc đua xe thôi, mà hơi khó ha?!"
Nghe vậy, ai cũng biết "ai đó" là ai rồi. Mỹ Tuệ và Gia Khánh cười quỷ quyệt. Chuyện này...nhỏ như con thỏ ấy mà!
Mỹ Tuệ: "Dạo này công việc có hơi bận, để lần sau nha, lần sau chắc chắn rảnh, tôi là trợ lý nên tôi nắm được lịch hết á!"
Gia Khánh cũng gật gật đầu.
Còn Tiểu Du thì ngơ ngác. Chị đã đồng ý đâu? Trong sâu đôi mắt Tiểu Du lúc này lại ngập tràn âu lo mà Lệ Quân nào biết.
Bữa ăn cứ thế bắt đầu từ những câu chuyện, Lệ Quân, Gia Khánh, Mỹ Tuệ thay phiên nhau kể..Từ chuyện lúc còn bé cho đến lớn không bỏ sót một tập nào.
Kể ra mới hay cả ba cùng xuất thân từ côi nhi viện, rồi như tìm thấy được sự đồng cảm. Tủi thân khi không bằng người khác, thiếu đi hai chữ "gia đình", thậm chí bị coi thường, bị bắt nạt vô cớ..Nhiều lúc bị mắng: "Đồ không có cha mẹ, bọn mất dạy!", buồn, hờn đến phát khóc.
Có lẽ vì vậy, ba người đã phải cố gắng nổ lực hơn người khác rất nhiều..Để chứng tỏ, dù không có ba mẹ dạy dỗ, họ vẫn thành nhân, thành tài. Xã hội thiếu gì loại người, có gia đình đủ đầy, mà con cái họ có nên thân đâu.
Nhưng có vẻ Mỹ Tuệ, Gia Khánh may mắn hơn Lệ Quân..Ở chỗ, được nhà họ Phương nuôi dạy tử tế, hiện tại có Tiểu Du bên cạnh coi như gia đình.. Còn Lệ Quân tự thân vận động, lớn lên bằng phí tài trợ bí mật. Nói đến đây, Lệ Quân cũng chẳng tiết lộ thêm điều gì.
Mọi thứ, Tiểu Du chỉ lẳng lặng lắng nghe..chuyện vui thì nhoẻn miệng cười cho có lệ, tránh làm trì trệ không khí..Chuyện buồn thì rơi vào trầm tư. Mà tâm tình Tiểu Du hiện giờ, thực ra như sóng nhấp nhô ngoài biển..
Giá mà câu chuyện Tiểu Du nghe thấy..
Là con hôm nay thế nào?
Có còn đau không?
Nói em nghe một ngày của chị ra sao, ổn không?
Và phải chi trước mặt Tiểu Du, là ba mẹ, bên cạnh là em trai thì tốt biết mấy!?
Updated 67 Episodes
Comments