Tôi là nhân vật phụ trong bộ trò chơi sinh tồn trinh thám kinh dị, trong vai một hầu gái với phút cuối được tiết lộ là thủ phạm.
Vòng lặp liên tục quay vòng vì tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ để cốt truyện tiếp tục theo sắp đặt.
Lỗi sẽ xuất hiện và tôi sẽ bắt đầu lại mọi thứ, trở về vạch xuất phát lúc mới xuyên không, ngồi trên vũng máu sau khi giết người bạn của nữ chính, dẫn tới cuộc điều tra trong cốt truyện bắt đầu.
- Tiểu thư?
Đây là lần thứ 99, tôi trở về là một đứa trẻ. Vẫn ngoại hình, tên gọi, hoàn cảnh cũ, vẫn nhân vật này nhưng đây là thời điểm trước khi cốt truyện diễn ra.
Tôi là tiểu thư của gia tộc Moncana, gia tộc sẽ lụi tàn.
Tên đầy đủ của tôi là Elisabeth Moncana.
Vòng lặp này khác biệt so với 98 lần trước, tôi bắt đầu lại vạch xuất phát cuộc đời của một con người, thời điểm khi tôi là một đứa trẻ.
[Chào mừng người chơi trở lại.]
- Tiểu thư đang gì thế?
Hầu gái của tôi, Lucy. Đây là nhân vật hoàn toàn mới, chưa từng xuất hiện trong cốt truyện gốc nhưng được đề cập trong bản thảo cốt truyện sơ lược tôi từng đọc qua.
Lần đầu xuyên gốc tới thế giới mới, tôi tra soát một lượt bảng chọn về thông tin mô tả về tôi, tất nhiên không thể thiếu cốt truyện, nội dung tôi phải tuân theo.
Tôi không thấy nhiều chi tiết về Lucy, nhưng đây là người rất thân thiết với Elisabeth. Có lẽ Elisabeth yêu quý người này hơn tôi nghĩ. Bằng chứng trong bức thư Elisabeth thường xuyên nhận được, họ đều dùng từ ngữ gọi nhau thân thiết như biệt danh, bỏ qua chào hỏi xưng hô chuẩn mực, và phong cách viết cho thấy gần gũi, họ hiểu về cuộc sống của người kia, kể tâm sự với nhau nhiều điều của cuộc sống.
Tôi chỉ gửi thư trả lời theo đúng mẫu tôi có, một cách chào hỏi lịch sự đàng hoàng, theo những gì tôi biết từ cốt truyện. Kết quả Lucy thậm chí bày tỏ lo lắng tôi đã gặp chuyện gì, thậm chí sẽ cất công tới thăm tôi vào thời gian sớm nhất có thể để hỏi thăm.
Họ có vẻ như là một gia đình, người hầu hay tiểu thư đều bỏ qua giai cấp, thân thiết và tin tưởng. Sự quan tâm của Lucy làm tôi hoàn toàn bất ngờ, một quãng đường di chuyển xa chưa kể chi phí, những món quà gợi nhớ kỷ niệm thuở nhỏ, thuộc nằm lòng sở thích của Elisabeth để gợi ý dẫn dắt tôi một ngày đi chơi.
[Lucy đang chờ bạn đáp lại. Bạn sẽ làm gì?
A. Quay đi, không quan tâm
B. Đánh đập, đuổi ra chỗ khác
C. Trả lời ]
Hệ thống khả năng hiểu ý nghĩ lựa chọn của tôi, màn hình tự động chuyển sang bộ câu hỏi khác.
[Lựa chọn câu trả lời
Bạn sẽ nói gì với Lucy?
A. Không phải chuyện của cô, biến đi.
B. Không có gì hết.
C. ]
Màn hình đang đánh máy để hiện từng chữ lần lượt xuất hiện, câu trả lời cuối đang tạm dừng.
[C. Vui lòng nhập câu thoại]
Thanh trống hiện ra cùng màn hình bàn phím đánh máy, dưới góc thậm chí có chức năng cho tôi gõ bằng giọng nói.
- Em đang soi gương. (Elisabeth)
Dấu “!” hiện trên đỉnh đầu hầu gái. Đây không phải tín hiệu yêu cầu tôi chú ý bảng chọn.
- Tiểu thư đang bị ốm ạ? (Lucy)
- Không. (Elisabeth)
Có gì kỳ lạ sao?
- Lạ nhỉ? Tôi không có sốt? (Lucy)
- Để em kiểm tra. (Elisabeth)
Muốn có cặp đo nhiệt độ thì phải tới nơi thực tập hầu gái mới dạy cách pha trà. Một số yêu cầu đặc biệt về nhiệt độ, thời gian, cách ủ cho từng loại trà đặc biệt đòi hỏi kinh nghiệm pha chế lâu năm, đôi khi dụng cụ là không cần thiết mà vẫn ước lượng được chính xác nếu đã lành nghề.
Tuy nhiên, tôi biết Lucy khả năng cao đang cầm nó. Một lần chia sẻ, Lucy có thổ lộ vẫn đang tiếp tục với ước mơ trở thành người chuyên hầu trà. Có đam mê nhưng tính ẩu đoảng, nhiều khi tiện tay bỏ luôn dụng cụ vào túi áo rồi quên mất.
- Làm ơn… tiểu thư đừng mách hầu gái trưởng, tôi chưa muốn bị kỷ luật. Tôi thề tôi sẽ trả đúng vị trí. (Lucy)
Lạy ông tôi ở bụi này thật, nhưng bỏ qua đi.
- Không sao. (Elisabeth)
Sao dấu “!” vẫn hiện nhấp nháy?
- Người thực sự là tiểu thư chứ? (Lucy)
[Yêu cầu hành động trả lời.
Người có thực sự là tiểu thư không?
A. “Vô lễ, người nghĩ ngươi đang nói chuyện với ai?” - Bạn nói với giọng khó chịu đồng thời quát nạt về việc để quên đồ trong túi áo của Lucy.
B. “Ý ngươi là sao? Ta cho ngươi nói lại.” - Bạn thể hiện sự nhăn nhó, giận dữ với thái độ nhìn Lucy từ trên cao xuống.
C. Vui lòng nhập đáp án và hành động.]
Khoan, khoan đã. Thế là sao? Không lẽ… bình thường Elisabeth luôn cư xử như vậy? Mấy đáp án kia hoàn toàn dựa trên tính cách cũ của nhân vật này hồi trước?
- Ý ngươi là sao? Ta cho ngươi nói lại. (Elisabeth)
Hết dấu “!” rồi?
- Tôi không dám, mong tiểu thư thứ lỗi cho tôi. (Lucy)
Bằng cách nào họ thân thiết được như cốt truyện?
Updated 59 Episodes
Comments