Nữ phụ trong trò chơi trinh thám, kinh dị, sinh tồn, Elisabeth. Đó chính là tôi.
Tôi từng là một sát thủ ở thế giới hiện đại. Sau khi chết, tôi xuyên không vào một game hot thế giới mở có áp dụng AI, cho phép người chơi được tương tác mở rộng nhiều nhân vật không chỉ nhân vật chính.
Có một nhân vật tuy không phải nhân vật chính, nhân vật đó vẫn được nhiều người biết đến mỗi khi nhắc đến bộ game này: Nolan.
Tôi không rõ và tôi cũng chưa từng chơi trước kia, tôi chỉ biết thông qua những lời bình luận, bài đăng hoặc chế ảnh về bộ game.
“Tránh hết ra, đó là chồng em.”
“Nào, tôi chưa mở thi kén vợ cho nó. Các cô đừng thấy nhà sang bắt quàng làm họ với con trai tôi. Thật vô liêm sỉ.”
“Sai rồi, đây là em trai tôi. Các cô định làm gì cục cưng bé bỏng của tôi hả?”
Tất nhiên khi mở rộng tương tác với nhiều nhân vật, Nolan bên cạnh nhiều nhân vật phụ khác được ưa chuộng. Từng nhân vật mỗi khi hỏi đến đều được thiết kế với đặc trưng tính cách phù hợp thị hiếu nhất định cho nhiều người dùng.
-Người có định tham dự để chúc mừng lễ thành hôn này không? (Lucy)
Đây cũng không có trong cốt truyện. Tôi không biết đây có phải sự kiện quan trọng không.
[Bạn có thư mời tham dự buổi tiệc quan trọng của họ hàng. Bạn có tham gia không?
A. Có
B. Không
C. Vui lòng nhập câu trả lời.]
Mỗi câu trả lời của tôi có thể có hoặc không điểm cộng hảo cảm, kinh nghiệm, hoặc sẽ gặt được thành tựu, kỹ năng trong trường hợp hoàn thành một bộ gồm nhiều nhiệm vụ khác nhau.
Liệu đây có phải một bộ nhiệm vụ cho tôi cơ hội tích luỹ kinh nghiệm không?
[Câu hỏi.
Người có định tham dự để chúc mừng lễ thành hôn này không?
A. Cái này còn phải hỏi sao? Ngươi biết ta sẽ đi cùng cha, hiểu chưa?
B. Chẳng có cái gì thú vị lắm, thế nào cũng được. Ta rảnh thì ta đi.
C. Vui lòng nhập câu trả lời.]
Tôi đã chọn có… nhưng sao tôi cảm giác cô nàng này thích hách dịch còn trả lời mập mờ không rõ ràng.
- Chị nhớ đặt lịch nhắc em. (Elisabeth)
Thỉnh thoảng giọng văn của tôi khi đã quen với Lucy của 98 lần trước và giọng văn gốc của Elisabeth pha lẫn vào nhau để không tới nỗi quá kỳ lạ hoặc quá ngượng ngùng.
- Dạo này người có chuyện gì vui sao? (Lucy)
[Yêu cầu chọn lời đáp.
A. Liên quan gì tới cô? Sao lắm lời thế hả?
B. Ngươi đang ra lệnh cho ta?
C. Vui lòng nhập câu trả lời.]
- Ngươi đang ra lệnh cho ta? (Elisabeth)
- Xin tiểu thư thứ lỗi, tôi nhất thời quá nhiều chuyện. (Lucy)
Dấu “!” sẽ hiện ra khi có người tôi cần chú ý. Mỗi khi tôi nhập lựa chọn khác, dấu này thường xuất hiện vì họ thấy lạ, tôi không cư xử giống Elisabeth thường ngày.
Tôi tham dự buổi lễ, chuyện không có gì đáng nói.
Đó là nếu tôi không bị Nolan bắt chuyện.
- C-Chào cậu. Tiết dạo này- (Nolan)
Cậu ấy tự cắn trúng lưỡi, tự thấy đau.
- Có chuyện gì sao? (Elisabeth)
Cậu ta đang có dao động hỗn loạn, các biểu hiện lo lắng căng thẳng thấy rõ. Tôi quan sát xung quanh, không thấy ai đang tỏ ánh lườm, đe doạ hoặc bắt nạt.
- Không, không có. (Nolan)
- Vậy tôi xin phép đi trước. (Elisabeth)
Tôi cũng không hiểu tại sao cậu ta tự đập đầu, trông có vẻ đau nhưng chưa dừng lại.
- Tôi trông là biết thất bại. (Oscar)
- Không ai mượn mày nói. Câm đi. (Nolan)
Thường trẻ con quý tộc đi theo bố mẹ hoặc anh chị tới các buổi giao lưu, tập làm quen cũng như thực hành phép tắc lễ nghi được học để chuẩn bị hội nhập xã hội giới quý tộc.
Tôi từng đi theo mẹ tới buổi tiệc trà do nhà Haven tổ chức, gia tộc cậu ta chủ trì và diễn ra tại nhà kính ươm trồng hoa.
Con trai thứ 3 trong gia đình và có hai anh lớn tranh quyền, cậu ta dần rút lui khỏi các cuộc gặp mặt tiếp xúc, gần như tránh khỏi cuộc xung đột.
Phải nói thêm, mẹ ruột cậu ta là mẹ kế, người vợ đầu của gia chủ đã qua đời sau tai nạn. Với thái độ từ các anh trên, dễ hiểu tại sao cậu ta có chút tự ti, có lẽ không hẳn gần gũi với các anh, có thể các anh không bận tâm hoặc khinh thường.
Trong buổi hôm đó, tôi không thấy bóng dáng cậu ta đâu nên đi tìm.
Có một dạo tôi có nói đỡ vài câu với các anh của cậu ta, khen bức tranh cậu ta vẽ cũng chỉ một lần. Tôi không rõ bằng cách nào… hảo cảm tăng một cách chóng mặt. Tối đa chỉ có 100 nhưng cậu ấy đang là 200, tôi không biết có phải do lỗi hệ thống tính toán không. Đến tôi cũng bất ngờ vì tưởng không thể cộng thêm sau khi đạt ngưỡng tối đa.
Từ hồi đó đến nay toàn tới bắt chuyện với tôi. Nhiều lần, tôi thấy cậu ta tự quàng chân vấp ngã trước mặt tôi. Một đợt khác ấp úng mãi được một câu chào, tôi đợi một hồi chào xong thì tôi đi gặp người khác. Nay thì líu lưỡi đến nỗi cắn nhầm lưỡi.
- Cậu còn chưa là bạn bè với cậu ấy mà? (Oscar)
Khi tôi yêu cầu cần dò hỏi, cảm xúc của đối tượng tôi muốn biết sẽ biểu diễn thành một thanh trạng thái từ 0 đến 100.
38… hình như hơi thấp. Họ đang nói về cái gì mà nó giảm về 35?
Tôi không rõ Nolan bắt đầu biết và trở thành bạn thân của Oscar từ khi nào trong truyện gốc, nhưng mới nói chuyện vài câu mà tâm trạng không vui thì nghe vẻ bây giờ chưa thân lắm. Hoặc tuổi này trẻ con giận dỗi vô cớ là bình thường, dù sao thám thính một chút, biết đâu có thông tin quan trọng trong cốt truyện mà tôi chưa để ý.
Nói sao nhỉ? Họ bàn chủ đề gì mà tôi nghe không hiểu.
- Cậu có chuyện gì à? (Oscar)
[Bạn có trả lời không?
A. Có
B. Không]
[Chọn câu trả lời phù hợp.
A. Chuyện gì thì sao? Cậu không biết nên tự giới thiệu bản trước khi bắt chuyện ai à?
B. Không có gì hết. Tôi không ưa cậu đâu nên đừng tưởng bở tiếp cận tôi.
C. Vui lòng nhập câu trả lời.]
Một cảm giác… đậm chất kiêu kỳ khó tiếp cận. Tôi biết Elisabeth gốc thường xuyên cảnh giác bất cứ ai lại gần hoặc cố gắng thân thiết với cô vì xung quanh rất nhiều hầu nịnh nọt với mục đích cá nhân. Nhật ký ghi lại cảm xúc cũng như những lần bị phản bội đổ lỗi trộm cắp, vu khống trách nhiệm, nhiều người mở lời đề nghị cô đánh tiếng tốt để tiếp cận bố cô.
Nhưng thế này có hơi quá đáng với một người lần đầu mới gặp không?
- Không, tôi xin lỗi nếu làm phiền. (Elisabeth)
- Tôi là Oscar Whiteleyson, tôi có thể biết tên cậu không? (Oscar)
- Elisabeth Moncana. Cứ gọi tôi là Eli nếu cậu muốn. (Elisabeth)
Đó cũng là tên gọi tắt khi tôi làm việc cho Oscar, nó không thành vấn đề nếu chủ muốn thấy tiện.
Cảm xúc: 30.
Tôi không biết tôi đã làm sai cái gì, chỉ từ một lần tôi nói chuyện với bạn cậu ta? Giảm tận 5? Tại sao?
- Dạo gần đây tôi nghe có hiệu bánh ngọt được đánh giá rất tốt, không biết cậu quan tâm không? (Oscar)
- Tôi không hay ăn bánh ngọt lắm. Nhưng cậu gợi ý cho tôi tham khảo. (Elisabeth)
Cảm xúc: 20.
Nó giảm như một chiếc xe đang lao dốc không phanh. Có gì khó chịu sao?
- Cậu có thích bánh ngọt không? (Elisabeth)
Cảm xúc: 57.
- Tôi thấy bình thường. (Nolan)
- Phải rồi, cậu có thể chỉ đường cho tiểu thư, cậu từng đến đó rồi, đúng không? (Oscar)
Cảm xúc: 73.
- Bây giờ không tiện, tôi viết thư sau để hỏi không? (Elisabeth)
Cảm xúc: 88.
Tại sao? Sao nó tăng giảm bất thường? Logic ở đâu? Có nguyên lý gì không?
Updated 59 Episodes
Comments
Huyen Khanh
Bạn viết hay nha , dẫn dắt cuốn lắm.Có gì bạn qua nhận xét bộ ' thanh xuân của tôi mãi là cậu ' được không ạ . Mình cảm ơn
2024-05-08
1