y khóc không biết bao lâu chỉ biết lúc Giang Tố Thanh và Hinh Thành vào phòng đã nhìn thấy cô nằm giữa một mớ tranh đã bị xé và những cây cọ bảng màu nằm la liệt dưới sàn
Bàn tay y vẫn ôm chặt những mảnh vụn tranh nằm co ro trên sàn có lẽ khóc đến ngất đi
Hai người nhìn mà đau lòng Hinh Thành tiến đến gỡ mảnh vụn ra khỏi tay rồi bế y lên giường nằm
Gọi người làm lên dọn dẹp còn bản thân hai ông bà cùng nhau xuống lầu ngồi vào ghế sofa nhìn nhau
"Cứ đà này nó sẽ không ổn mất, phải làm gì đó để khiến nó quên đi chuyện này" Hinh Thành xoa mi tâm mệt mỏi nói
"hay là đưa nó ra nước ngoài, để hai đứa tránh gặp mặt nhau cứ đưa ra nước ngoài là được" Giang Tố Thanh nghĩ ngợi nói
"được cứ quyết định vậy đi, ảnh có một người chị họ ở Pháp có thể đưa con bé sang cùng anh cũng sẽ nhờ chị ấy tìm trường giúp nó"
"ừ cứ vậy đi" Giang Tố Thanh chấp nhận
Ánh nắng vàng chiếu qua khung cửa sổ ghé vào trên chiếc giường có một thân ảnh nhỏ đang ngủ
ánh sáng làm y bị tỉnh giấc từ từ hé mắt ra nhìn khung cảnh mà tâm cũng chẳng động
Y cũng không thức dậy chỉ ngoảnh mặt về phía khuất sáng...ngủ tiếp
Nhưng làm sao đây y không ngủ được, một làn nữa mở mắt ra không làm gì cả chỉ đăm đăm nhìn cánh cửa ra vào
Bỗng cánh cửa mở ra Giang Tố Thanh đi vào, y cũng ngoảnh lại bên chỗ cửa sổ bị ánh nắng chiếu vào cũng mặc kệ
"Con định để ánh nắng làm cho hỏng mắt hả" nói rồi bà đi lại bên chỗ cửa sổ kéo rèm lại cho nắng không lọt vào
Rồi đến bên đầu giường bật đèn lên sau đó mới ngồi cạnh y
"ba mẹ đã quyết định sẽ cho con ra nước ngoài, bên Pháp có chị họ của ba con, mẹ sẽ gửi con cho cô ấy, cô ấy cũng chấp thuận rồi cuối tuần này con sẽ đi"
lòng y lần nữa đau nhói lên cố nhắm chặt mắt để không phải nói chuyện với mẹ
"Con đừng bướng bỉnh nữa, mẹ sẽ không cho con gặp con bé đó nữa đâu ngoan ngoãn nghe
lời đi" Giang Tố Thanh không thấy con phản ứng trong người cũng sắp tức giận nhưng may kiềm chế được, bà gằn giọng
Khi bà sắp đi ra ngoài y lúc này mới bật dậy giọng nói yếu ớt mang tính cầu xin " mẹ có thể cho con gặp chị ấy lần cuối được không"
Giang Tố Thanh quay đầu định từ chối lời thỉnh cầu của con nhưng y đã nhanh nhẹn nói "con muốn nói lời chia tay với chị ấy trước khi đi"
"được mẹ sẽ đưa con đi" bà đồng ý quay người rời đi
y lúc này mới cầm điện thoại gọi cho Ân Vũ
'Alo Giang nhi là em phải không, Alo'
'Phải là em, gặp nhau đi em có chuyện muốn nói'
'Chỗ công viên đi em muốn gặp chị ở chỗ đó, vậy đi'
Tút*
Một tiếp tút dài vắng lên trong điện thoại
Alo
Alo
Alo
Không có ai trả lời ngoài tiếng tổng đài
Ân Vũ nhìn điện thoại cảm xúc khó tả vừa vui vừa lo sợ
Bên Hinh Giang sau khi gọi điện thông báo y không dám để điện lâu khi tiếng của Ân Vũ cất lên y suýt đã không kiềm chế được nước mắt
Sau khi vội tắt máy y liền co người lại mà khóc lớn biết làm sao đây y rất nhớ cực kỳ nhớ y muốn ôm cơ thể đó muốn hôn đôi môi đó muốn được ở gần người y yêu
Sáng hôm sau như đã nói hai người gặp nhau tại công viên xxx, tại sao lại là nơi này ư? Rất đơn giản bởi nơi này là nơi hai người cảm thấy hạnh phúc nhất khi ở bên nhau
Hinh Giang được Giang Tố Thanh đưa đến vừa đến nơi đã thấy Ân Vũ ngồi trên chiếc ghế quen thuộc của hai người bọn họ, đôi tay cô lướt qua từng dải vân gỗ được khắc trên ghế
"chị" Hinh Giang đi đến
Ân Vũ quay đầu lại cuối cùng cũng nhìn thấy gương mặt mà cô hằng đêm mong nhớ" Giang nhi cuối cùng cũng gặp được em rồi, chị rất nhớ em thật sự rất nhớ em" cô đi thật nhanh đến chỗ y đôi tay run rẩy vì vui mừng mà ôm chặt lấy thân ảnh y
Hinh Giang đẩy tay cô ra cầm lấy đôi tay cô cúi đầu y sẽ không kìm được nước mắt mất
Nhưng cuối cùng nó vẫn rơi
Ân Vũ nhìn thấy cũng không thể kiềm chế mà khóc theo nhưng đôi tay vẫn đưa lên lau đi giọt nước mắt đang rơi kia "em sao vậy sao lại khóc thế, em khóc chị đau lòng mất"
Y cố gắng kiềm chế lại xúc cảm muốn khóc lớn gương mặt mịn màng nhợt nhạt với đôi mắt ướt đẫm nhìn thẳng vào mặt của Ân Vũ giọng mang phần nghiêm túc nhưng yếu ớt vô cùng
" chúng ta chia tay đi"
đoàng*
Tiếng sét ngang tai Ân Vũ cứng đờ người cô vừa nghe cái gì vậy
Bàn tay cô đặt trên khuôn mặt y run rẩy hạ xuống đôi chân cũng không tự chủ mà lùi lại vài bước
"Em đùa chị đúng không, Giang nhi đừng đùa chị"
y không kìm được nữa vừa khóc vừa gằn giọng lên" phải! là sự thật chúng ta chia tay đi, chuyện đã thành ra thế này đâu còn gì để ta ở bên nhau nữa, quên em đi làm lại cuộc sống, đừng tìm em nữa...cũng đừng hi vọng"
Nói xong y kiền chạy đi vào xe " mẹ đi thôi con không muốn ở đây nữa"
"Được" Giang Tố Thanh khởi động xe
Chiếc xe của Hinh Giang đã chạy đi nhưng Ân Vũ vẫn đứng bất động ở đó mắt nhìn về khoảng không cô chính thức rơi vào tuyệt vọng
"đi về đi" cô quay về chỗ xe nhìn đứa con phía sau ngồi im như người mất hồn chỉ biết thở dài
Hôm qua Giang Tố Thanh có gọi điện cho bà bảo bà cho con gái đến gặp Hinh Giang ban đầu bà cũng chẳng đồng ý
biết bà sẽ không đồng ý nên Giang Tố Thanh nói thẳng luôn rằng con gái mình sắp ra nước ngoài muốn gặp Ân Vũ để nói lời chia tay
Bà mới gật đầu đồng ý
sau khi về đến nhà cô không nói gì ra khỏi xe liền chạy thẳng lên phòng khoá trái cửa lại
Không muốn nói chuyện với ai
Bản thân cô đã bốn ngày ở trong phòng hết khóc lại ngủ đôi lúc nhìn ra cửa sổ như người mất hồn cô không ăn không uống bố mẹ gọi cũng không thưa
Người cô giờ đã gầy đi nhiều mặt mày cũng tái nhợt xanh xao đôi mắt đỏ ngầu sưng lên vì khóc nhiều
tâm trạng vô cảm nhưng lòng cô đã đau nhói
Hôm nay đã là ngày thứ năm cô ở trong phòng không biết cô nghĩ gì chỉ thấy cô bước vào nhà vệ sinh nhìn mình trong gương
Cô vscn mặc một bộ váy trông bồng nữ tính trang điểm son môi búi cao tóc rồi định ra ngoài nhưng lại quay lại mở chiếc hộp màu đen trên bàn lấy ra bốn chiếc kẹp tóc xinh xinh nhấn nhá thêm cho tóc rồi mới mở cửa đi ra ngoài
Hai ông bà đang ngồi phòng khách xem tivi nghe tiếng cửa mở mà cùng nhau ngó lên
Bất ngờ hai người đứng dậy mặt đơ nhìn lên tầng
Tên tầng là hình ảnh con gái họ nhưng không giống ngày thường
Trông nữ tính hơn xinh hơn khác hẳn với cái vẻ cá tính trước đây
"ba mẹ, chào buổi sáng" cô đi xuống lầu đi vào bếp khi đi qua không quên chào buổi sáng hai ông bà
"Ân Vũ, con..." bà nhìn Ân Vũ trong bếp chưa thích ứng được chuyện xảy ra
sau một hồi đông cứng cả nhà cuối cùng họ đã ngồi xuống phòng khách Ân Vũ ngồi đối diện với ba mẹ thở hắt một hơi nói "mẹ con sẽ đi học múa, ngày mai mẹ làm hồ sơ cho con nhé, con không muốn đi đại học nữa"
Bà nhìn Ân Vũ không kìm được niềm vui " được được, được chứ mai ba và mẹ sẽ đến chỗ để làm hồ sơ cho con"
"Con cảm ơn mẹ, con muốn đi ra ngoài một chút" cô đứng dậy bước ra khỏi nhà
Comments
Người đẹp Tây Đô
Chứ tâm hóa tro tàn rồi, còn cảm nhận được nỗi đau nho nhỏ ấy ư
2025-02-12
0
Người đẹp Tây Đô
Bả mà không vượt qua được chắc trầm cảm tới nơi mất
2025-02-12
0
Người đẹp Tây Đô
Chứ tình cảnh bây giờ ngoài khóc ra còn biết phải làm gì hả
2025-02-12
0