Tại GrandLine
Nơi sâu thẳm giữa đại dương mênh mông, có một hòn đảo mùa đông quanh năm bị tuyết trắng bao phủ. Gió gào, bão tuyết nổi lên từng cơn dữ dội, lạnh đến thấu xương, như muốn đông cứng cả trái tim con người.
Từ rất lâu trước, trên đỉnh ngọn núi cao nhất của hòn đảo ấy, có một toà lâu đài khổng lồ đứng lặng lẽ giữa trời tuyết. Theo thời gian, nó bị tuyết phủ trắng xoá, dần dần mờ nhạt hình dạng ban đầu, như một ký ức bị đã bị thời gian lãng quên.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo vài bông tuyết nhỏ, rơi xuống lá cờ đen cũ kỹ cắm trên đỉnh lâu đài. Tuyết lấp lánh như những cánh hoa anh đào xinh đẹp, phất phơ giữa nền trời đông xám xịt.
“Doctorine, tôi không hiểu vì sao… nhưng hôm nay lại cảm thấy vui vẻ lạ thường, cứ như có chuyện tốt sắp xảy ra ấy, hi hi.”
"Đồ ngốc, còn không mau đi nghiền nát số thuốc này đi, còn có rất nhiều người đang bị thương kìa.”
"À...vâng!"
Cánh cửa dần khép lại, ngăn đi hết những cơn gió tuyết bên ngoài, như một đường ranh giới chia cắt một khoảng không gian, ấm áp cùng lạnh giá.
Chú tuần lộc nhỏ với chiếc mũi xanh tròn xinh xắn khẽ nhấc chân, tuy bước đi còn khập khiễng nhưng vẫn nhanh chóng quay lại với đống thảo dược đang chờ.
_ _ _
"Robin-san, cô thật sự không muốn đi gặp thủ lĩnh của chúng tôi sao?"
"không cần đâu, cảm ơn các người đã giúp đỡ tôi."
"Không có gì đâu, cô đừng khách sáo..."
Robin nhận lấy tách trà nóng, khẽ gật đầu cảm ơn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Nàng kéo lấy áo khoác bị trượt xuống vai lên, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn tuyết rơi qua khung cửa sổ, với nụ cười dịu dàng, nhưng đôi mắt lại hoàn toàn vô cảm.
Tách trà nóng trong tay, áo khoác dày rộng nằm trên người, nhưng mà nàng... luôn cảm thấy lạnh như băng.
"Vậy thật đáng tiếc, chúng ta đã nghe nói rất nhiều về cô và cũng muốn được hợp tác với cô."
"Thành thật xin lỗi, nhưng tôi đã nhận được ý tốt từ các anh rồi." Robin cười cười, nhưng ánh mắt lại tối tăm như màn đêm giữa biển khơi. Không tia sáng, kHông hy vọng.
Cùng nàng hợp tác không phải là một hành động sáng suốt, bởi vì nàng là:
'Đứa con của quỷ'.
Đó là danh xưng người đời dành cho nàng.
Từ khi còn bé, nàng đã phải sống trong bóng tối, trốn chạy khỏi sự truy nã của Chính phủ Thế giới. Nhờ tri thức từ những học giả giỏi nhất, Robin sống sót bằng cách ẩn mình trong các tổ chức ngầm… cho đến khi phản bội, bị truy sát, rồi lại tiếp tục chạy trốn.
Nhờ vậy, mới đem lại cho nàng một sự an toàn ngắn ngủi.
Sau đó, hầu như tất cả đều bị nàng phản bội, rồi nàng bị đuổi giết, chạy trốn, và lại gia nhập thế lực khác.
Đó là một vòng tuần hoàn ác liệt không hồi kết.
Giờ đây, Robin cảm thấy mệt mỏi rồi, nàng không muốn xoay vòng trong vòng tròn đó nữa, nàng thật sự chạy không nổi nữa rồi.
Bởi vì, dù cho nàng có chạy bao xa, có chạy nhanh thế nào, thì cũng chẳng... chạm tới ánh mặt trời.
_ _ _
Xẹt——
Leng keng——
Franky cắm cúi sửa chữa cánh tay máy hư hỏng nặng, hắn không quan tâm tấm màn đen trước mắt là thứ gì, chỉ cần không cản trở đến công việc cản trở của hắn là được.
Thân thể của hắn bị thương khá nặng, bên trong lớp kim loại, mạch điện chập chờn nguy hiểm, giống như một quả bom nổ chậm.
Franky vô cùng buồn rầu nhìn chằm chằm nửa cánh tay kim loại: "Có cách nào biến nó hoàn toàn thành máy móc không nhỉ? Như vậy mới không dễ bị phá huỷ…"
"Nếu có thể thì thật là Super!"
Chỉ khi đủ mạnh mẽ, hắn mới có thể bảo vệ những điều quan trọng với mình.
_ _ _
"Góc 45°." Một giọng nói khô khốc vang lên.
Trên một con thuyền cũ kỹ phủ đầy rêu xanh mục nát, trôi dạt giữa biển sương mù dày đặc không mục đích, một bộ xương người với mái tóc xoăn đen tựa đầu vào vách thuyền một cách hài hước.
Không biết đã qua bao nhiêu năm, qua bao nhiêu ngày, con thuyền vẫn cứ thế loanh quanh ở một nơi không nhìn thấy được tia sáng nào.
Tối tăm, tuyệt vọng và nỗi cô đơn vô tận.
Brook vui vẻ nhìn tấm màn đen không bị làn sương mù che khuất đi, đã thật lâu rồi hắn không thấy được thứ gì ngoài bóng tối sâu thẳm này.
"Yohohoho~ ngươi còn biết nói chuyện sao? Lợi hại ghê! Vậy ta tặng ngươi một bài hát nhé?”
Tấm màn đen tất nhiên không trả lời Brook, nó vẫn cứ phát ra những âm thanh khó nghe như than khóc.
Trên chiếc thuyền cũ nát bám đầy rêu xanh, bẩn thỉu và mục rữa. Có một bộ xương khô biết đi, hắn có một đầu tóc lớn xoăn đen, luôn luôn nở nụ cười 'Yohohoho'
Brook lấy ra chiếc đàn violin yêu quý có chút cũ kĩ, xoay người một vòng, tư thế chuyên nghiệp như một người nhạc công thực thụ bước ra từ ánh đèn sân khấu và sắp bắt đầu buổi trình diễn xuất sắc nhất của mình.
Âm thanh ngân vang, len lỏi qua màn sương, xua tan phần nào tịch mịch và cô độc của vÙng biển chết.
"Yo-ho-ho-ho, Yo-ho-ho-ho
Yo-ho-ho-ho, Yo-ho-ho-ho
Yo-ho-ho-ho, Yo-ho-ho-ho
Binkusu no sake wo
Todoke ni yuku yo
Umikaze kimakaze
Namimakase..."
_ _ _
Rống—
"Laboon?!"
Crocus sững sờ dừng tay, kim tiêm rơi xuống đất.
Ông chạy ra, đứng bên vách đá, nhìn chú cá voi khổng lồ đang ngẩng đầu hướng lên trời, nơi có một tấm màn đen vừa bất ngờ xuất hiện.
Rống—
Âm thanh to lớn vang vọng như xé toạc bầu trời, chấn động cả mặt biển xung quanh, dâng lên từng đợt sóng. Nhưng giữa những tiếng rống to lớn ấy, dường như Crocus lại nghe thấy được từng tiếng nức nở nghẹn ngào.
Mới vài phút trước thôi, Laboon còn đang điên cuồng đâm đầu vào Redline, nhưng bây giờ lại thành ra như vậy.
Giờ đây, nó lại như đang gọi tên ai đó giữa hoài vọng vô tận.
Crocus mỉm cười hiền từ nhìn Laboon, ông ta không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng mà cảm thấy như thế này cũng tốt.
Bầu trời vẫn cứ trong xanh như thế, thỉnh thoảng còn vang vọng lên những giai điệu tuyệt vời.
_ _ _
“Jimbei! Nhanh! Ông mau cho Ace một ít nước biển đi, để cho cậu ấy bĩnh tĩnh lại một chút!” Marco đau đầu nhìn Ace vẫn còn đang cứng đầu giãy giụa.
“Ha ha, Ace-kun vẫn không thay đổi chút nào cả.” Vẫn luôn nóng nảy như thế.
Jimbei vừa quay về đảo người cá để giải quyết một số chuyện, thì tấm màn đen lại đột ngột xuất hiện.
Hắn không biết thứ này có gây nguy hại gì cho hòn đảo hay không, nên đã quay trở lại mặt biển đi tìm bố già.
Mới bước lên thuyền thì đã thấy hai người này sắp đánh thành một cục.
“Cha, ta có chút lo lắng về thứ này, nên mới đến đây xem thử. ” Jimbei nhìn thấy người nam nhân mà mình vô cùng ngưỡng mộ này, đột nhiên cảm thấy vô cùng an tâm.
“Kurararara, đừng lo! lão tử chính là Râu Trắng, ta xem kẻ nào dám đụng đến địa bàn của ta!” Ngay cả ‘nó’ cũng không thể được.
Chính là nhờ sự bảo vệ của vị tứ hoàng biển cả này, nên vương quốc Ryuru nằm sâu dưới lòng đại dương không bị đe doạ bởi các hải tặc khác, nó vẫn luôn an bình cho đến nay.
Jimbei vô cùng biết ơn người này.
_ _ _
"Rẹt... rẹT... rẹeeeeeeeeeeeeeeeeeeet—!!”
Âm thanh rít dài như xuyên thủng tai mọi người, làm cho ai nấy đều phải bịt tai lại.
“Mọi thứ từ lúc bắt đầu...đã là một sai lầm..."
Sai lầm?
Trên đầu mọi người như đồng loạt xuất hiện dấu chấm hỏi khổng lồ.
Updated 34 Episodes
Comments