(AllLuffy/Xem Ảnh Thể) Thế Giới Không Có Mặt Trời
* AllLuffy/Vua hải tặc xem ảnh thể.
* Dựa theo tình tiết trong anime, không theo manga.
* Tình tiết diễn biến khá chậm.
* Tuyến thời gian hỗn loạn, có một chút không giống nguyên tác.
* Nhân vật là của Oda-sensei, Ooc là của tác giả.
* […] là xem ảnh thể.
* Giả thuyết:
Người xuyên việt xuyên đến thân phận của Luffy, vì thế thế giới này không có Luffy.
Râu đen cướp được trái ác quỷ từ tay của Thatch, nhưng Thatch chỉ bị thương, còn sống.
Thiên long nhân, Ngũ lão Tinh, Im không xem được ảnh.
******
Thế giới này đang dần phát ra mùi hôi thối, nhưng lại ít có người có thể ngửi thấy được, nó bị che giấu rất sâu rất sâu, ẩn dưới vô số mùi hương quyến rũ, nồng nàn và mê hoặc lòng người.
Ở những nơi tối tăm sâu thẳm nhất, nơi mà những tia ánh nắng ấm áp không thể chạm tới, có không biết bao nhiêu tiếng cầu cứu yếu ớt đang vang lên trong tuyệt vọng.
............
Đại dương hiếm khi lặng sóng đến vậy.
Bầu trời cao vời vợi, những đám mây trắng bồng bềnh trôi theo làn gió nhẹ, từng tia nắng ấm áp xuyên qua tầng mây, rắc lên mặt biển những vệt sáng óng ánh tựa kim cương.
Đẹp đẽ đến mê hồn.
Thế nhưng ai cũng hiểu rằng... biển cả vốn dĩ không bao giờ hiền hòa được lâu.
Đại dương là nơi luôn luôn tồn tại nhiều mối nguy hiểm không thể lường trước được, thời tiết thay đổi thất thường, sự ảnh hưởng mạnh mẽ của từ trường làm la bàn không thể định hướng chính xác và chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng đủ gây ra tai hoạ khôn lường.
Rầm—
Một tiếng thật lớn vang vọng, chấn động cả không trung.
Mọi người đều bị giật mình hoảng sợ, theo bản năng ngẩng đầu, kinh hãi nhìn về phía bầu trời... nơi có thứ gì đó vừa bị xé rách, giống như bị xẻ đôi ra thành hai.
"Rẹt... Rẹt..."
Từ giữa vết rách khổng lồ ấy, một tấm màn đen dị dạng dần hiện ra.
Nó to lớn, treo lơ lửng giữa không trung như một vết nứt thực thể, cho dù ở bất cứ đâu, trên biển hay trong nhà, mở mắt hay nhắm lại, ai cũng có thể thấy nó.
Nó hiện diện.
Và khiến cả thế giới nghẹt thở.
Hải tặc, hải quân, quân cách mạng, hay người dân, tất cả đều dừng lại, ngước nhìn và cảnh giác.
Một bầu không khí nặng nề đang bao trùm toàn bộ thế giới này.
"Chúc mọi người một buổi sáng tốt lành.”
Âm thanh vang lên, lạnh lẽo như băng, vang dội như đang ở sát tai mỗi người.
"Cái gì vậy?!!!"
"Nó còn có thể phát ra tiếng!!!"
“Giống Den Den Mushi truyền hình… nhưng mà khổng lồ quá mức rồi!”
“Trời ạ… Nó nói chuyện kìa!”
"Thật là lợi hại."
Thế giới mà, việc lạ gì cũng có.
_ _ _ _ _
"Ha ha ha, úc... thú vị đấy."
Người đàn ông với mái tóc đỏ đặc trưng loạng choạng đứng dậy từ trên ghế, tay nâng bình rượu lên uống một ngụm. Trông hắn như một tên nghiện rượu say đến mơ mơ hồ hồ, nhưng đôi mắt ẩn sau mái tóc lại vô cùng thanh tỉnh, ánh lên tia sắc bén lạnh lẽo.
Có lẽ một điều gì đó sắp sửa bị phá vỡ.
"Shanks... làm ơn nghiêm túc cho ta một chút đi." Benn Beckman bất lực nhìn tên thuyền trưởng ngã tới ngã lui nhà mình.
“Rẹt... Mọi thứ... bắt đầu từ khi... rẹt..."
Âm thanh đứt quãng, giống như âm thanh của chiếc máy cũ kỹ lâu năm, vô cùng khó nghe.
Marco theo lệnh của bố già, giữ chặt lại Ace, người đang muốn rời thuyền đi tìm tên khốn Teach kia.
Thằng nhóc Ace này quá mức nóng nảy, nếu không phải tình hình đang không bình thường thì hắn đã quăng tên này xuống biển chơi với cá rồi.
"Marco, mau buông ta ra!"
"Không được đâu, yoi."
Râu trắng cầm lấy bình rượu uống một hơi dài rồi bật cười sảng khoái: "Kurarararara... có vẻ như sắp có chuyện thú vị xảy ra rồi."
Râu trắng đang cảm thấy có gì đó sắp đến rồi, như một cơn sóng thần mãnh liệt ập đến vô cùng mạnh mẽ.
"Cha, ngài lại uống rượu nữa rồi!" Marco giật bình rượu ra khỏi tay bố già, không cho ông ấy đụng đến một giọt nào nữa.
Râu Trắng lặng lẽ tiếc nuối nhìn theo bình rượu, như tiễn biệt một người bạn cũ.
_ _ _
"Rẹt...Mọi thứ từ khi...bắt đầu...rẹt"
Tổng bộ Hải Quân
"Garp, ông nói thử xem cái thứ này rốt cuộc là do ai làm?" Sengoku cau mày nhìn tấm màn đen ngoài cửa sổ, hỏi ông bạn già của mình.
Garp nhai nhồm nhoàm, cười tỉnh bơ: "Ai biết được, mà Sengoku này, bánh gạo của ông ăn ngon thật đấy."
Garp chỉ thuận miệng trả lời cho có lệ, hắn không quan tâm đến màn hình đen đó cho lắm.
"GARP! tên khốn khiếp này, trả bánh gạo lại cho ta!!!" Sengoku giật lại túi bánh gạo của mình.
Mà thôi, dù sao bây giờ hắn cũng không còn là Thuỷ sư đô đốc nữa, những chuyện này để lại cho Sakazuki đau đầu đi thôi.
"Ồ! Ông nói đúng thật, bánh gạo này ngon đấy."
"Đúng không, ta nói không sai mà, ha ha."
_ _ _
Quân Cách Mạng
"Thủ lĩnh, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"
Dragon trầm ngâm nhìn bầu trời rách toạc, nói: “Có vẻ... thế giới sắp thay đổi.”
"Lập tức triệu tập tất cả đội trưởng về trụ sở, bao gồm cả Tổng tham mưu trưởng."
"Rõ!"
_ _ _
Biển đông
"Khốn khiếp! Toàn cây là cây!!" Thanh niên với một đầu tóc xanh lục cực kì nổi bật, ba thanh kiếm sắc bén vắt bên hông, hắn đang vô cùng bực bội vò đầu bức tai nhìn những cây cổ thụ trước mặt. Hắn đã đi qua nơi này tận ba lần rồi đấy!!!
"Chỉ còn hai mươi triệu beli nữa thôi, mọi người nhất định phải cố lên, nhất định phải sống sót." Một cô nàng mặt mũi dính đầy bụi bặm, thân hình nhỏ nhắn nhưng lại nhanh nhẹn núp sâu vào con hẻm nhỏ. Phía bên ngoài là đám người dữ tợn, vô cùng hùng hổ cầm đao, cầm kiếm hô hào đuổi theo.
"Các ngươi mau tìm ra nó, nếu không chúng ta đừng mong ai có thể sống sót."
"Cái con mèo giảo hoạt khốn khiếp này."
Sau một cây cổ thụ cao lớn, cành lá xum xuê, Usopp cả người đầy vết thương nhưng vẫn luôn cố gắng để nói chuyện với một người nào đó.
"Cô không thể tin được đâu, lúc ta năm tuổi, ta...khụ...ta đã đánh bại một con cá vàng khổng lồ ở Bắc Cực...khục khụ..."
"Anh đừng nói nữa...anh đang bị thương nặng lắm!"
"Khụ... không sao, mà tình hình chiến đấu khi ấy vô cùng kịch liệt..."
"Usopp...hức...anh, anh là ngươi lợi hại nhất mà tôi từng gặp " Đôi mắt cô gái đỏ hoe, cả người vô cùng yếu ớt nhưng vẫn nở nụ cười thật tươi nhìn người trước mắt.
"Ha ha, tất nhiên rồi, bởi vì ta là Thuyền trưởng Usopp mà."
Tại một hàng trên biển 'Baratie', một nhà hàng rất nổi tiếng với đồ ăn ngon với những người phục vụ vô cùng đặc biệt.
Nhưng hiện tại nó đã trở thành một đống hỗn loạn đang trôi lềnh bềnh trên biển.
"Lão già, dù ông nói thế nào thì ta cũng sẽ không rời khỏi nơi này đâu." Sanji bật lửa muốn châm một điếu thuốc, nhưng có lẽ điếu thuốc lá đã dính nước biển nên hắn có đốt cỡ nào nó cũng không cháy được.
Hắn bèn bực bội ném điếu thuốc đi.
"Nơi này còn không tới lượt nhóc con như ngươi quan tâm, còn không mau cút ra biển cho lão tử."
"Sanji mau cút đi."
"Đúng vậy, nơi này không cần ngươi đâu"
"Không phải mọi chuyện đều do ngươi sao?"
Những người phục vụ làm việc tại nhà hàng đều ồn ào lớn tiếng mắng chửi hắn.
Nhưng Sanji không hề hấn gì cả, giọng kiên định nói: "Ta nói không... là không."
Updated 34 Episodes
Comments
• Byynnn •
Văn phong của bồ hay lắm -3 Hóp chap mới
2024-07-26
6
là mẹ nè con:)
kho... ê tự nhiên t nhớ cá kho thịt kho á bây ơi;-;...
2025-04-11
1
Tử Nhiên
Cái j mà kho lạp ở đây z-)))
2025-05-12
0