Chương 5

[Thiếu niên còn không biết mình đã gây ra chuyện gì, vô tâm vô phổi nói: "Gì đây? Mấy người là ai vậy?"

Hai tên hải tặc bị cậu chóc tức đến đỏ mặt, miệng cá mập gào to: "Câu đó phải để bọn tao hỏi mày mới đúng chứ!"

"Nằm ở đây ngủ là dễ bị cảm lắm đấy!" Thiếu niên còn tốt bụng nhắc nhở một câu khiến bọn chúng suýt phun búng máu tại chỗ.

"Đều tại mày đấy, tên khốn này!"]

"Ha ha ha, cười chết mất!"

"Nhìn bọn hải tặc bị tức đến mức này, thật sự quá hả dạ."

"Ha ha ha!"

Shanks vỗ bàn cười nghiêng ngã: "Nhóc con này đúng là thú vị thật!"

[Hai tên hải tặc giơ kiếm đe doạ: "Mày không biết bọn tai là hải tặc à?"

Thiếu niên cũng không để ý đến bọn chúng, quay sang hỏi Coby còn đang sợ ngây người một bên: "Tôi đói quá đi mất! Cậu có gì ăn không?"]

Trước đó, Ace còn đen mặt ngồi ở góc thuyền vì bị ngăn không cho đi giết tên khốn Teach. Hắn lười biếng dựa vào lan can, ngủ gật lúc nào không hay.

Nhưng đến khi giọng nói ngọt ngào ấy vang lên, đến khi thiếu niên đội mũ rơm ấy xuất hiện...

Ace bỗng mở to mắt.

Hắn ngay lập tức bật dậy làm cho mọi người trên thuyền giật cả mình. Từ đó, mọi người chỉ thấy Ace nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình, lâu lâu còn cười khúc khích một cách ngu ngốc nữa chứ. Bộ dạng hoàn toàn không giống cái người hay cho người ta một cú đấm "Hoả quyền" thường ngày.

Ace cũng không biết nên diễn tả cảm giác bây giờ ra sao. Chỉ là... trong sinh mệnh của hắn, hình như nên có một bé con hoạt bát như thế này.

Nhưng hiện tại, hắn lại nổi giận đến mức cả người bốc lửa, nghiến răng nghiến lợi mắng to: "Các ngươi có lễ phép hay không hả?! Không thấy em ấy đang đói sao?! Hỏi cái gì mà hỏi!!!"

Bạch đoàn: "......"

Cậu thì có lễ phép sao Ace?! Chúng tôi sắp bị cậu nướng chín hết rồi đây này!

Coby chắc chắn khi đó mình chưa từng gặp được người này.

Sanji ngừng cả quét nhà, ánh mắt dán chặt vào thiếu niên trong màn ảnh, cả người đều héo rũ vì đói bụng. Hắn thầm nghĩ người nhà của tên nhóc này không có trách nhiệm gì cả, thế mà lại để cho cậu đói thành bộ dạng này.

Garp lại hắt xì một cái: "???"

["Mày có nghe tao nói không vậy?!"

"Tên khốn láo toét này!!!"

Bị thiếu niên làm lơ, hai tên hải tặc vô cùng phẫn nộ, giơ kiếm xông chém tới cậu.]

Ace/Sabo (gào lên): "Cẩn thận!!!"

Hai người gần như nghẹt thở, mồ hôi lạnh ứa ra đầy trán.

"Mấy tên hải tặc này thật quá ác độc, đứa bé nhỏ như vậy mà cũng ra tay được!!"

"Tôi không dám nhìn nữa đâu..."

Coby sợ hết hồn hết vía, mặt tái xanh không còn giọt máu, miệng liên tục lẩm bẩm cầu nguyện, mắt nhắm chặt không dám thở mạnh.

Có mấy đứa nhỏ sợ đến mức khóc thét lên, đều la lối nói hải tặc đều là người xấu.

Shanks khẽ nhíu mày, giọng trầm xuống: "Đánh lén?! Thật hèn hạ!"

Benn Beckman cạn lời nhìn hắn. Hải tặc không phải là như vậy sao?

Nhưng đến khi nhìn thấy lưỡi kiếm sắp chạm vào thiếu niên, thì chính hắn cũng không nhịn được mắng mà một câu thô tục.

[Thiếu niên nghe thấy tiếng hét phía sau, liền nghi hoặc quay đầu lại, không hiểu vì sao mình lại chọc giận bọn hải tặc này.

Coby hoảng sợ che hai mắt mình lại, sợ đến nỗi không dám thở ra hơi.

Bang!

Coby mở mắt ra, chỉ thấy hai thanh kiếm đã bị bẻ gãy làm đôi, bay ngược lên cắm vào trần thuyền.]

Nhìn thấy bé con bình an thì Ace liền thở phào một hơi. Nhưng rồi... lại cảm nhận được thấy bầu không khí xung quanh có gì đó sai sai.

Hắn quay đầu liền đối mặt với một đám người đang nhìn mình với ánh mắt trêu chọc.

Ace: "Khụ..."

Khẽ ho một tiếng để che đi sự xấu hổ.

Bạch đoàn: "Ha ha ha!"

Sabo cười dịu dàng: “Thật lợi hại nha, nhóc con.”

Koala lùi xa ba bước, nàng xoa xoa cánh tay nổi da gà của mình.

Shanks liền chú ý tới vấn đề khác: “Nhóc con này đã từng được rèn luyện chiến đấu sao? Hay đã ăn trái ác quỷ?” Không thể không nói rằng, quả nhiên là tứ hoàng, phán đoán chính xác như vậy.

Law ôm thanh Kikoku, thảnh thơi nằm dựa lưng vào người Bepo, trong đôi mắt lạnh nhạt nổi lên một tia hứng thú.

[Hai tên hải tặc sợ tới mức té ngã nhào xuống sàn, lắp bắp hỏi: "Mày... mày rốt cuộc là ai?!"

Thiếu niên không hề tức giận khi bị đánh lén, đôi mắt to tròn đen láy vô tội chớp chớp, cậu nở một nụ cười rạng rỡ, để lộ ra hàm răng trắng đều thẳng tắp, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm mềm mại đáng yêu, như một mặt trời nhỏ vừa ló ra khỏi đám mây, toả ra ánh sáng rực rỡ ấm áp.

"Tôi sao? Tôi là Monkey D. Luffy, rất hân hạnh được gặp nha, hì~"]

Toàn thế giới:!!!

Không hiểu sao, tất cả các bác sĩ đều phải ra trận.

Bởi vì… toàn dân chúng bỗng xuất hiện triệu chứng: nhịp tim tăng nhanh, cảm xúc hưng phấn vượt mức bình thường.

"Trời ơi, em ấy là thiên sứ nhỏ sao?!!!" Ace và Sabo không hẹn mà gặp song song ngã xuống, đôi tay ôm ngực, bộ dáng hạnh phúc như muốn bay thẳng lên thiên đường.

Thì ra tên em ấy là Luffy.

Shanks vội che mặt quay đi, chỉ để lộ ra vành tai đỏ hồng như máu.

Băng hải tặc Tóc Đỏ ai nấy đều giơ tay lên che mắt lại, ồn ào nói: "A...chói mắt quá! Cần kính râm cấp độ 10!!!"

"Nhìn thật là ngốc." Nếu trên gương mặt của Zoro không hiện lên vệt đỏ khả nghi thì lời nói này có vẻ đáng tin hơn đấy.

Sanji như bị điểm huyệt, cả ngươi đứng đơ không nhúc nhích, hoàn toàn không nhận ra cây chổi trong tay đã gãy làm đôi.

"Doctorine, cậu ấy cười làm tim tôi ấm lên luôn á."

Chopper sờ ngay vị trí trái tim mình, nhóc nghĩ đây là nụ cười đẹp nhất mà nhóc đã từng thấy.

Kureha mỉm cười xoa đầu đứa con trai ngốc nhà mình.

"Chói đến nổi mắt tôi không thể mở ra được... nhưng mà tôi không có mắt a! Yohohoho~"

Robin không hiểu vì sao lại cảm thấy nơi này đột nhiên không còn lạnh như trước nữa.

Sengoku lập tức phát hoả về phía ông bạn già đang trợn mắt há hốc mồm bên cạnh: "Garp, lại là dòng họ của nhà ông nữa hả?!"

Nhưng Garp không đáp lời, chỉ im lặng đứng lên, đi đến cầm lấy den den mushi ở trên bàn.

Sengoku nhìn loạt hành động của ông bạn già: ????

Garp nhắm mắt hít sâu một hơi, rồi gào đến mức Sengoku phải bịt tai lại: "Thằng ranh con nhà mi! Mi đã cháu nội của ta ở đâu rồi hả?!"

Dragon đang họp với Quân Cách mạng thì bị ông già nhà mình gọi đến mắng một trận: ???

Dragon lộ ra vẻ nghi hoặc, trả lời rằng: "Không phải nó đang ở bên ngài sao?" Nghe nói còn lên làm trung tướng gì đó rồi.

Garp tức giận đến muốn chui qua con ốc sên nhỏ này, trao tặng cho thằng con trai một cú đấm đầy tình yêu thương của ba.

"Ta không nói Ruri! Ta đang nói đứa bé Luffy kia kìa, ta chưa từng gặp nó lần nào cả! Chưa. Một. Lần!!!"

Dragon: Luffy?

Hắn ngẩng đầu nhìn đứa bé đó, mặc dù hắn cũng chưa từng gặp, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm nhận được một tia hạnh phúc. Thật là kì lạ.

Garp chỉ vô màn hình, nước mắt lưng tròng: Các ngươi hãy nhìn đi, đôi mắt to tròn, gương mặt mềm mềm và còn nụ cười toả sáng đó nữa.

Không sai! đây chính là cháu nội bảo bối của ông đây!

Sengoku: "......"

Lặng lẽ ngồi ăn bánh uống trà, không có can đảm xen vào chuyện này nữa.

Hot

Comments

Matsuki_UmeLGBT

Matsuki_UmeLGBT

Grap bị nhắc hơi nhiều:))

2025-07-01

1

Trùm sếch😈

Trùm sếch😈

Garp nhột nặng

2025-07-13

1

sodavietquat.

sodavietquat.

Con ông cháu cha

2025-07-09

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play